Nỗi đau xé lòng của người vợ khi trở về căn phòng chỉ còn lại sự trống vắng bên con.
Cánh cửa phòng mở ra, cô giật mình khi thấy căn phòng trống trải hơn. Đi vòng quanh, cô hãi hùng nhận ra mọi đồ đạc của chồng đã biến mất, kể cả giấy tờ tùy thân và giấy đăng ký kết hôn. Cô lo lắng gọi điện cho chồng, nhưng anh thẳng thừng thông báo đã dọn đi và sẽ gửi đơn ly hôn. Anh hứa chu cấp nuôi con nhưng không chờ cô trả lời đã cúp máy. Cô ngẩn ngơ nhìn điện thoại, nước mắt rơi khi nhận ra cái ngày cô lo sợ đã đến. Con gái ôm chặt cô, khiến cô không kìm được khóc nức nở.
Cô bé thấy mẹ khóc cũng khóc theo, lòng cô đầy đau khổ dù muốn dỗ con. Hai mẹ con cùng khóc, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt. Con gái cô hiện 3 tuổi, cô đã ở nhà 4 năm không kiếm tiền, phụ thuộc vào chồng. Sau khi cưới, cô mang bầu và chồng khuyên cô ở nhà để chăm sóc con. Anh tính toán rằng việc cô đi làm chỉ có lương trung bình, chi phí gửi trẻ cao, và không ai chăm sóc nhà cửa. Cô đồng ý ở nhà vì nghĩ chăm sóc gia đình là quan trọng và thời gian cho con sẽ tốt hơn. Trước khi cưới, cô đã đi làm một thời gian, nếu kiên trì có lẽ tương lai không khó khăn.
Quyết định của cô năm ngoái đã dẫn đến bi kịch hôm nay. Anh có bồ là cô đồng nghiệp, khiến cô đau khổ tột cùng vì chỉ còn anh và con trong thế giới của mình. Dù còn yêu, cô cố gắng níu kéo nhưng không thành công. Ánh mắt chán ghét của anh khiến cô tuyệt vọng, trong khi anh lại hạnh phúc bên bồ. Cô không hiểu tại sao mình không đủ tốt, dù đã hết lòng vì gia đình. Anh mỉa mai chỉ trích cô thiếu năng động và không có gì nổi bật, khiến cô cảm thấy bất lực và đau đớn.
Em không có chí tiến thủ, chỉ muốn ở nhà chồng nuôi, khiến người khác chán nản. Cô ấy thì ngược lại hoàn toàn. Cô như bị sốc khi nghe chồng nói vậy, quên rằng trước đây cô từng muốn đi làm nhưng anh cản, nói rằng con gái hay ốm và nên ở nhà chăm con. Giờ đây, anh lại trách móc cô như thể cô lười biếng. Cô tức giận và tổn thương, quyết định bế con đến nhà bạn để anh nhận ra giá trị của gia đình.
Sự việc diễn ra ngược lại với mong đợi của cô. Anh không hề đón mẹ con cô về, thậm chí còn không liên lạc. Sau 5 ngày, cô tự đưa con về, chỉ để thấy căn phòng trống vắng không còn chồng. Ngồi ôm con trong nỗi cô đơn, cô cảm thấy hối hận. Nếu trước đây cô kiên quyết đi làm, có lẽ mọi chuyện đã khác. Dù anh có rời bỏ, cô vẫn có thể tự lo cho mình và con, không đến nỗi lâm vào bế tắc như thế này.


Source: https://afamily.vn/noi-hoi-han-cua-vo-khi-be-con-tro-ve-chi-con-can-phong-trong-hoac-20180601170204574.chn