Nước mắt rơi với những cặp vợ chồng "mỗi người một ngả"
Bốn năm sống xa nhau, Kim Tuyến và Văn Thành trải qua hai năm đầu chỉ cách nhau giữa Hà Nội và Sài Gòn, với Văn Thành bay vào Sài Gòn mỗi cuối tuần. Nhưng hai năm sau, khoảng cách trở thành giữa Việt Nam và Pháp. Văn Thành cố gắng về Việt Nam hai lần mỗi năm, nhưng thời gian ở nhà thường không quá nửa tháng. Những lúc chồng đi, Kim Tuyến cảm thấy rất khó khăn để tập trung làm việc, luôn phải chờ đợi và trò chuyện với chồng qua máy tính. Họ đều mong chờ hai năm nữa, khi hợp đồng của Văn Thành ở Pháp kết thúc, để cuối cùng không còn phải xa nhau nữa.
"Kim Tuyến bày tỏ mong muốn ngày đoàn tụ với chồng sẽ nhanh đến, vì cô không thể chịu được cảm giác sống xa cách. Dù có tiền hay được ăn ngon, cô vẫn thấy thiếu thốn khi không ở gần chồng. Mỗi lần xa nhau, cô phải mất nhiều thời gian để lấy lại cân bằng. Tình cảnh của Bắc và Hạnh cũng tương tự; sau 2 tháng kết hôn, Bắc tiễn Hạnh sang Nga làm việc. Họ thường ôm nhau khóc trước khi Hạnh đi, và Bắc cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng cũng không ngăn được những giọt nước mắt. Sau khi Hạnh rời đi, Bắc thường xuyên nhắn tin và gọi điện cho vợ nhưng vẫn không nguôi nỗi nhớ."
Bắc chia sẻ về nỗi nhớ vợ khi cô ở Nga một mình. Có hôm, khi vừa về nhà, Bắc bất chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc của vợ, khiến anh chạy lên phòng tìm nhưng không thấy. Anh thường lo lắng khi vợ ốm và cảm thấy thương vợ vì cô yếu đuối ở đất nước xa lạ. Bắc luôn cố gắng vững vàng trong cuộc sống vì cả hai mới cưới và chưa có con. Anh mong thời gian vợ làm việc ở Nga qua nhanh để cô không phải một mình chịu đựng khó khăn. Nếu có điều kiện, Bắc đã muốn bay sang với vợ, mặc dù họ vẫn còn nghèo và thường xuyên giận dỗi nhau.
Vì mỗi người một nơi, Phương và Hiệp ít có thời gian bên nhau nên họ không dám giận hờn lâu. Họ trân trọng những khoảnh khắc đã có. Có hôm, Hiệp về nhà thấy mùi hương quen thuộc của vợ và tưởng cô trở về bất ngờ, nhưng lại không thấy. Mặc dù khoảng cách giữa họ không xa như những cặp vợ chồng khác, Hiệp làm việc ở Hà Nội còn Phương ở Thái Nguyên, họ chỉ có một ngày gặp nhau vào cuối tuần. Sau gần 3 năm sống xa nhau, họ đã quen với điều đó, nhưng Phương vẫn thường cảm thấy tủi thân.
Có hôm cô Phương khóc như trẻ nhỏ trong đêm khuya. Cô tâm sự: "Khi ốm đau, đi viện một mình thấy tủi thân khủng khiếp. Tôi đã phải hút thai lần đầu và 2 lần sau đều sảy thai. Mỗi lần như vậy, tôi đều tự đến viện và nước mắt tuôn trào." Cô còn nói thêm, nhiều lúc đi làm hay đi chơi, thấy vợ chồng khác hạnh phúc, cô không kiềm chế được và khóc. "Sắp tới, vợ chồng tôi dự định có bé nữa, nhưng nếu có thì tôi sẽ tự bầu bí một mình. Tôi phải tự nhủ để chồng yên tâm công tác, nhưng thực sự rất khó khăn. Mỗi đêm trước khi ngủ, tôi tự nhắc mình rằng ngày chồng về sẽ ngắn đi, nhưng tôi vẫn khóc." Phương chia sẻ nỗi buồn khi vợ chồng phải xa nhau vì công việc.



Source: https://afamily.vn/tinh-yeu-hon-nhan/trao-nuoc-mat-voi-nhung-vo-chong-moi-nguoi-mot-noi-20130314050531634.chn