“Ở tuổi 35, tôi vẫn chưa sẵn sàng rời bỏ cuộc sống”
Tôi hiểu rằng mỗi người có số phận riêng, và số phận của tôi thì không ai biết trước được. Nếu chỉ có mình tôi, tôi có thể ra đi thanh thản, nhưng tôi còn chồng và hai con trai nhỏ, nên tôi không thể bỏ họ lại. Nghĩ đến việc phải rời xa gia đình là tôi lại đau lòng và không kìm được nước mắt. Năm nay tôi 35 tuổi, có con trai lớn học lớp 4 và con trai nhỏ sắp vào lớp 1. Cuộc sống vợ chồng tôi đã trải qua nhiều khó khăn, nhưng nhờ cố gắng làm việc, chúng tôi đã có nhà cửa khang trang. Tuy nhiên, trong lúc nhà sắp hoàn thành, tôi bị ho nhiều và suy nghĩ rằng đó chỉ là ho thông thường.
Tôi đã tự mua thuốc điều trị ho nhưng tình trạng ngày càng nặng hơn. Sau khi hoàn thành công việc nhà, tôi đi khám tại viện Quân y 103 và được chẩn đoán ung thư phổi. Dù gia đình giấu tôi và bảo tôi chỉ bị viêm phổi nhẹ, tôi đã nghe lén và biết sự thật bệnh tình nghiêm trọng. Hiện tại, sức khỏe tôi yếu không thể hóa trị, chỉ còn uống thuốc lá để cầm cự. Những cơn đau đớn hành hạ tôi liên tục, đôi lúc tôi muốn buông xuôi, nhưng lại không thể.
Mỗi ngày, tôi phải chịu đựng những cơn đau, nhìn các con học bên cạnh mà không thể chăm sóc chúng như trước. Nhìn khuôn mặt ngây thơ của chúng, tôi xót xa vì chúng vẫn nghĩ mẹ chỉ ốm bình thường, không biết rằng có thể một ngày mẹ không còn bên chúng nữa. 35 tuổi, tôi không muốn rời xa cuộc đời này, lo lắng cho tương lai của các con và chồng khi tôi không còn. Nếu có một điều ước, tôi chỉ mong có thêm thời gian để ở bên gia đình, nhìn các con lớn lên, và tìm cho chồng một người vợ, cho các con một người mẹ tốt. Có như vậy, tôi mới yên lòng ra đi.
Đêm nay, như mọi đêm, khi các con đã ngủ, chồng tôi vẫn thức bên cạnh, xoa bóp cho tôi. Tôi khuyên anh đi ngủ, nhưng trong lúc anh thiếp đi, tôi ngồi vào máy tính gõ những tâm sự này. Tôi tự hỏi làm gì để những ngày còn lại trong cuộc sống ngắn ngủi của mình trở nên ý nghĩa nhất.




Source: https://afamily.vn/35-tuoi-toi-chua-muon-tu-gia-coi-doi-2012020211297382.chn