Phép thử huyền diệu
Tôi đã cố tình tránh câu hỏi của vợ, làm nàng tức giận và lớn tiếng chê bai tôi. Đêm đó chúng tôi không nói gì, còn nàng khóc, tôi biết nàng đang tìm lý do cho sự tan vỡ hôn nhân. Tôi không nói cho nàng biết rằng tôi đã yêu Jane và không còn tình cảm với vợ nữa, chỉ còn lại chút thương hại. Cuối cùng, tôi đưa nàng đơn ly hôn với điều kiện sở hữu nhà, xe và cổ phần công ty. Vợ tôi đã xé đơn trước mặt tôi, cảm giác tội lỗi dâng trào khi nghĩ đến mười năm chung sống của chúng tôi. Dù vậy, tôi vẫn yêu Jane và cảm thấy ly hôn là giải pháp tốt nhất. Khi vợ tôi gào khóc, tôi nghĩ đó là dấu hiệu nàng đã chấp nhận thực tế.
Ngày hôm sau, tôi về nhà trễ và thấy vợ đang viết gì đó. Mệt mỏi sau ngày dài với Jane, tôi chỉ muốn ngủ. Giữa đêm, tôi tỉnh dậy và thấy vợ vẫn ngồi viết nhưng không quan tâm, quay đi ngủ tiếp. Sáng hôm sau, vợ đưa đơn ly hôn, nói rằng chỉ cần một tháng sống chung tốt đẹp vì con trai đang thi cử. Tôi đồng ý, nhưng nàng yêu cầu tôi phải bế nàng từ phòng ngủ ra cổng mỗi ngày. Tôi nghĩ nàng điên rồ nhưng cuối cùng cũng chấp nhận. Khi kể cho Jane về yêu cầu này, cô ấy cười và khuyên tôi thực hiện.
Vợ chồng tôi không còn đụng chạm từ khi tôi nộp đơn ly hôn, nên khi tôi bế nàng lần đầu tiên, cả hai đều lúng túng. Con trai chúng tôi hô "Bố bế mẹ đi", khiến tôi chạnh lòng. Tôi bế nàng từ phòng ngủ ra cổng, nàng nhắm mắt thì thầm "Đừng nói cho con trai biết chuyện ly hôn", làm tôi buồn. Sau đó, nàng đón xe buýt đi làm còn tôi lái xe đến công ty. Ngày thứ hai, mọi thứ dễ dàng hơn, nàng chỉnh lại cổ áo và vuốt ngực tôi, tôi nhận ra hương thơm từ áo nàng. Tôi bất chợt nhận thấy nàng đã không còn trẻ, với nhiều vết nhăn và tóc hoa râm. Nàng nhẹ nhàng nói: "Hôn nhân đã lấy đi những thứ đó từ em".
Trong khoảnh khắc đó, tôi tự hỏi mình đã làm gì với vợ trong thời gian qua. Sau ba, bốn ngày, tôi bế nàng và cảm nhận được tình cảm đã phai nhạt từ lâu. Qua năm ngày, tình cảm ấy dần lớn lên. Tôi chưa chia sẻ điều này với Jane, nhưng việc bế nàng ngày càng nhẹ nhàng hơn. Một buổi sáng, khi nàng thử đồ đi làm mà không bộ nào vừa, tôi nhận ra vợ đã gầy đi nhiều. Đột nhiên, nàng ôm chặt tôi, có vẻ như nàng đang đau đớn. Con trai chúng tôi chạy vào và nói: "Bố, đến giờ bố bế mẹ ra cổng rồi!" Việc tôi bế mẹ mỗi sáng đã trở thành thói quen không thể thiếu trong cuộc sống của nó.
Vợ tôi vội ôm con trai, mắt ứa lệ. Tôi quay đi, sợ sẽ đổi ý. Tôi bế nàng ra khỏi phòng, cảm giác như ngày đầu kết hôn. Nàng gầy nhiều, khiến tôi buồn. Ngày cuối, tôi bế nàng, chân nặng nề. Con trai đã đi học, chỉ còn chúng tôi. Tôi nhận ra cuộc sống thiếu quan tâm lẫn nhau. Lái xe đến công ty, tôi vội vã ra khỏi xe, sợ thay đổi quyết định. Tôi lên lầu, gõ cửa phòng Jane và nói: “Xin lỗi Jane, anh không thể ly hôn.” Jane ngạc nhiên, đặt tay lên trán tôi và hỏi tôi có sốt không. Tôi gạt tay nàng, khẳng định: “Xin lỗi Jane, anh không thể ly hôn.”
Cuộc sống hôn nhân của anh trở nên buồn tẻ vì thiếu hiểu biết về những điều quan trọng trong cuộc sống vợ chồng, không phải do hết yêu. Anh nhận ra rằng mình cần bế vợ không chỉ trong đêm tân hôn mà còn mỗi ngày cho đến khi chết.


Source: https://afamily.vn/tinh-yeu-hon-nhan/phep-thu-ky-dieu-20120301051628369.chn