Phụ nữ là số một!
Mẹ chồng rủ con dâu đi… bụi
Khi nghe các bạn chia sẻ về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, tôi từng lo lắng sẽ phải đứng giữa hai người phụ nữ tôi yêu thương. Nhưng những lo lắng ấy đã tan biến khi Thúy, vợ tôi, nhanh chóng thân thiết với mẹ tôi. Họ tìm thấy nhiều điểm chung và Thúy khéo léo chiều lòng mẹ tôi. Họ thường trò chuyện trong bữa ăn về phim Hàn Quốc và hàng xóm, rồi cùng xem phim đến khuya. Cuối tuần, Thúy còn chở mẹ tôi đi mua sắm. Mẹ tôi rất quý Thúy, thường nấu món cô thích và chăm sóc cô tận tình.
Mối quan hệ hòa hợp giữa mẹ chồng và nàng dâu phần nào do mẹ tôi tìm thấy ở Thúy một người bạn tâm giao. Tôi luôn bận rộn với công việc, không có nhiều thời gian dành cho mẹ, trong khi bố mẹ thường cãi nhau. Bố tôi thường ra ngoài chơi cờ hoặc tham gia các hoạt động khác, và khi về nhà, họ lại hục hặc. Tôi yên tâm vì không có xung đột giữa mẹ chồng và nàng dâu, nhất là khi Thúy đang mang bầu, nên tôi tập trung vào sự nghiệp. Tôi nhận nhiều dự án, làm việc từ sáng đến tối, thậm chí mang việc về nhà. Cuối tuần, tôi cũng phải lên công ty. Thời gian dành cho gia đình gần như không có, và Thúy bắt đầu cảm thấy buồn, muốn tôi dành nhiều thời gian hơn cho gia đình và lắng nghe tâm sự của cô ấy.
Công việc bận rộn khiến tôi không thể dừng lại. Thúy thường xuyên nói mà tôi không thay đổi, làm cô ấy giận dỗi. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, tôi không có sức để dỗ dành. Thúy, trong giai đoạn bầu bí nhạy cảm, rơi vào stress nặng và không nói với tôi cả tuần, chỉ nhìn tôi như người vô hình. Nhiều đêm, tôi thấy cô ấy khóc nhưng đành làm ngơ. Trong bữa ăn, mẹ tôi nhắc nhở việc tôi không quan tâm đến vợ con, khiến tôi tức giận đáp lại rằng tôi làm việc vất vả để nuôi cả nhà. Mẹ cáu tiết cho rằng đàn bà chỉ là osin không công, còn bố tôi thì bênh vực cho tôi.
Mẹ tôi khẳng định rằng phụ nữ đáng được vinh danh không chỉ trong ngày Quốc tế Phụ nữ mà còn trong Ngày Phụ nữ Việt Nam, trong khi bố tôi châm biếm rằng phụ nữ chỉ xếp hạng 2 và không làm được việc gì lớn lao. Mẹ tôi tức giận tuyên bố sẽ không làm việc vặt nữa, khiến bố tôi kéo tôi ra quán bia. Sau khi uống bia, chúng tôi về nhà và thấy mọi thứ bừa bộn. Tôi phát hiện tủ quần áo của vợ mình gần như trống rỗng và bối rối trước sự lộn xộn, thì bố tôi thắc mắc về việc mẹ tôi đã mang quần áo đi đâu.
Tôi lắp bắp nói, “Quần áo của vợ con cũng vậy.” Nhìn nhau một lúc, tôi và bố nhận ra Thúy cùng mẹ tôi đã bỏ đi. Tôi gọi điện nhưng Thúy đã tắt máy. Gọi sang nhà vợ, mẹ vợ bảo không thấy Thúy về. Tôi lấp liếm rằng chắc vợ đi siêu thị quên điện thoại. Thẫn thờ hỏi bố, ông bảo: “Mẹ mày vẽ ra chuyện này, không cần lo. Hai mẹ con bà ấy tự lo được, cho họ ra ngoài nếm trải một thời gian.” Dù bố dặn không tìm, tôi vẫn nhờ người quen tìm tung tích. Trong khi đó, chúng tôi sống những ngày không có phụ nữ, nhà cửa bừa bộn, bố tôi phải tạm gác sở thích để dọn dẹp.
Tối nào tôi về, bố tôi cũng than mỏi lưng, chùn gối. Chúng tôi phân công nhau làm việc nhà, nhưng tôi không biết dùng máy giặt và đã đổ bột giặt nhầm chỗ. Còn bố thì mải chơi cờ, không kịp rút quần áo khi trời mưa, khiến quần áo ẩm ướt. Hôm sau, tôi phải mượn bộ complet cũ của bố để đi làm, trông rộng thùng thình và cũ kỹ.



Source: https://afamily.vn/phu-nu-la-nhat-20130905035240354.chn