Sững sờ khi trở về lúc 1 giờ sáng mà không thấy vợ đâu.
Vợ tôi rất xinh đẹp và hiền lành, nhưng không được học hành do hoàn cảnh nghèo khó. Nhà vợ gần nhà tôi, em thường sang chơi và được bố mẹ tôi quý mến. Khi ông bà gọi tôi về cưới, tôi đang hạnh phúc bên người yêu nhưng bị bố mẹ phản đối vì không muốn con dâu có học vấn cao, chỉ muốn em làm dâu. Mẹ tôi khăng khăng chỉ nhận mình em, khiến tôi tức giận và cho rằng bố mẹ cổ hủ. Không ngờ, vợ tôi đã nghe hết và từ chối hôn nhân này. Điều này làm mẹ tôi buồn và phải nhập viện. Trong thời gian chăm sóc mẹ, tôi mới biết vợ mình học giỏi nhưng phải bỏ học vì gia đình nghèo.
Em nghỉ học để dành cơ hội cho hai đứa em nhỏ. Nhìn em chăm sóc mẹ tôi chu đáo, trong khi bạn gái tôi thì sớm rời đi, tôi dần cảm mến em. Em nói sẽ trở thành vợ tôi khi cảm nhận được tình cảm của tôi. Sau khi mẹ tôi khỏi bệnh, tôi đồng ý lấy em, nhưng yêu cầu em phải theo tôi về thành phố và không can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng. Dù ban đầu không đồng ý, nhưng sau sự thúc giục của hai bên gia đình, em cũng đồng ý tổ chức hôn lễ. Đêm tân hôn, giữa chúng tôi chỉ có chiếc gối ôm và em mặc áo ngủ kín đáo. Sau vài ngày ở quê, tôi dẫn vợ lên thành phố, nhưng tôi vẫn chưa chạm vào em. Dù tôi mua cho em nhiều quần áo mới, em vẫn thích mặc những bộ cũ kỹ.
Em không muốn trở thành cô gái thành phố chỉ biết ăn diện và không muốn thay đổi vì tôi. Nghe vợ nói, tôi càng chán. Một đêm, tôi đã ép vợ phải quan hệ dù cô ấy khóc lóc, và kết quả là vợ có thai. Từ khi mang thai, vợ tôi càng khó tính và im lặng hơn. Tôi hỏi thì nói, còn không hỏi thì thôi. Dù vậy, nhà cửa luôn sạch sẽ, quần áo tôi luôn gọn gàng và có bữa ăn nóng chờ sẵn. Nhưng sự cứng rắn của vợ làm tôi chán nản. Tôi vẫn đưa vợ đi khám thai nhưng cũng thích chơi cùng bạn bè. Một hôm, vợ yêu cầu tôi mua điện thoại để lưu số của tôi vì cô ấy thấy đau bụng và lo sợ động thai. Tôi hoảng hốt đưa vợ đi khám ngay.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết con không sao. May mắn vợ tôi gọi cấp cứu; nếu không, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tối hôm đó, tôi đi nhậu và karaoke với bạn đến khuya. Khi điện thoại rung lên, tôi thấy vợ gọi nhưng bạn đã tắt máy. Tôi yên tâm vì vừa đưa vợ đi khám, nghĩ không có chuyện gì. Gần 1 giờ sáng, tôi về nhà, thấy nhà tắm đang chảy nước nhưng không thấy vợ. Tôi lo lắng gọi lại thì nghe một cô y tá thông báo vợ tôi đang cấp cứu và bảo tôi đến ngay.
Khi đến bệnh viện, tôi bị bác sĩ chỉ trích vì nồng độ cồn cao, trong khi vợ tôi đang động thai và tôi không nghe điện thoại. May mắn là vợ tôi đã qua cơn nguy hiểm và con vẫn an toàn. Tôi cảm thấy bất lực, nhưng cũng biết ơn vì vợ đã gọi cấp cứu. Giờ tôi không biết phải làm gì để bù đắp cho cô ấy.



Source: https://afamily.vn/tai-mat-vi-1-gio-sang-tro-ve-va-khong-nhin-thay-vo-dau-7915.chn