Thử thách của một người đàn ông bỗng nhiên mất hứng thú với vợ.
Hạnh khó khăn lắm mới tìm thấy giữa dòng đời tấp nập, và anh tưởng rằng tình yêu sẽ bền lâu như những khoảnh khắc cầm tay nhau. Nhưng thực tế lại trái ngược; anh nhận ra rằng yêu một người suốt đời không phải là điều dễ dàng. Dù yêu Hạnh, đôi lúc anh vẫn nghĩ đến người khác, cảm thấy tội lỗi. Anh tự hỏi những ai sống không có tình yêu thì sẽ khổ sở ra sao. Cuộc sống bận rộn khiến họ không còn thời gian cho nhau, đi làm về mệt mỏi, có khi không ăn cơm. Khi anh gợi ý Hạnh giảm bớt công việc để chăm lo gia đình, cô phản đối, khẳng định mình có con đường riêng và đang hoàn thành luận án tiến sĩ.
Cả hai dường như đã quên mất gia đình nhỏ của mình. Ai đó từng nói rằng “Vợ chồng quá yên ấm cũng nhàm chán, thỉnh thoảng phải cãi nhau cho vui”. Anh sợ cãi nhau, chỉ kiếm cớ để nhìn nhau lâu hơn, dù chỉ là khuôn mặt tức giận. Anh cảm thấy mình vô dụng vì không thể tạo ra mâu thuẫn. Dù đã lên chức trưởng phòng, anh vẫn thấy chán nản với công việc chỉ toàn họp hành và giấy tờ. Những ngày mưa, anh quay lại quán cà phê nơi anh đã ngỏ lời yêu Hạnh, nhớ về thời thanh niên khi chỉ có hai cốc nước và đĩa hạt dưa mà vẫn vui. Anh tự hỏi Hạnh có còn nhớ không, hay công việc đã làm lãng quên những kỷ niệm đẹp. Mưa rơi và nhạc Trịnh vang lên, gợi lại nỗi nhớ và cảm xúc.
Rời cơ quan, anh tìm đến quán cà phê để thoát khỏi sự bon chen, chỉ còn lại cảm giác bình yên. Anh gọi điện cho Hạnh, thông báo về sự đi muộn của mình. Hạnh nghi ngờ, hỏi anh có tiếp khách hay không, khiến anh tức giận tắt máy. Một mình trong quán, anh gọi rượu, cảm thấy nhẹ nhõm khi trời mưa. Sau khi uống, anh nhận ra cần củng cố gia đình, không thể bỏ Hạnh, nhưng cũng không thể yêu cầu cô dành nhiều thời gian cho gia đình. Khi về nhà, anh say xỉn, bị Hạnh trách mắng nhưng chỉ đáp lại một câu rồi lăn ra giường ngủ.
Hạnh im lặng. Sáng hôm sau, cô nói: “Hôm qua em đã bỏ qua cho anh. Đừng vẽ chuyện khi say rượu!” Anh đáp lại một cách thờ ơ: “Tôi không làm gì cả.” Hạnh thắc mắc về vẻ mặt khó chịu của anh. Anh cáu gắt: “Cô đừng nhiều lời!” Hạnh cảm thấy khó hiểu, đoán có chuyện buồn ở công ty khiến anh trút giận lên cô. Khi Hạnh hỏi, anh chỉ lẳng lặng vào nhà tắm và nói: “Đừng quan tâm đến chuyện của tôi.” Hạnh phản đối: “Vợ chồng mà không quan tâm thì ai quan tâm?” Anh lạnh lùng: “Cô muốn quan tâm ai cũng được.” Hạnh không kiềm chế được, buông lời chua chát. Anh dọa sẽ không về nhà, nhưng cô không cản, chỉ thêm tức giận. Anh cầm áo ra đi, cảm thấy chán vợ, chỉ còn lại nỗi buồn và nhớ đến những cô gái trẻ ở cơ quan.
Các cô giờ đây có vẻ gợi cảm hơn. Anh từng nghĩ không ai đẹp hơn vợ mình, nhưng mọi thứ đã thay đổi. Khi ở nhà bạn, anh dặn không gọi cho vợ, nhưng bạn anh đã làm ngược lại, và vợ anh cũng không quan tâm. Cô tự ái cao, biết anh sẽ về sau ba ngày. Khi anh trở về, Hạnh không nói gì, chỉ hỏi có gì ăn không. Cô đáp lại với giọng lạnh lùng, khiến anh bực bội. Cả hai đều không hiểu nhau, và anh quyết định vào Nam làm việc. Anh tự hỏi cuộc sống sẽ thế nào khi không có cô bên cạnh, trong khi ngồi ở quán cà phê Phố Cũ, một bài hát cũ làm anh cảm thấy chạnh lòng.
Hạnh nhắn tin cho anh, nhận ra rằng anh cố tình gây sự để cô chán và bỏ đi. Anh không phản hồi. Sau hai ly rượu, Hạnh lại nhắn: "Em biết anh sắp vào Sài Gòn, nếu đi thì cứ đi cho khuây khỏa. Em đã hiểu lỗi của mình và sẽ thay đổi khi anh về."
Source: https://afamily.vn/phep-thu-cua-mot-chang-bong-dung-chan-vo-20120905091123273.chn