Tiêu đề có thể được viết lại thành: "Công việc của tôi: Trở thành người vợ"
Tôi bắt đầu hiểu giá trị của tấm giấy giản dị ghi những điều tự nhiên, không phải từ những nghề nghiệp cao sang mà từ một người mẹ: "Nghề nghiệp của tôi là mẹ của con và vợ của chồng". Tiếng chuông vang lên, tôi ra mở cửa. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi chuyển đến ngôi nhà mới và chưa quen ai. Một thiếu phụ trẻ đẹp, mang thai và dẫn theo cô con gái nhỏ khoảng 2 tuổi, tự giới thiệu là hàng xóm, chúc mừng tôi và hỏi tên. Cô đưa tôi một tấm danh thiếp với thông tin: Heather Smith, Người nội trợ, Mẹ của Emily và vợ của Steve, rồi nói sẽ không làm phiền nữa để tôi tiếp tục dọn dẹp.
Email xxx@gmail.com, số di động xxxxx. Cầm tấm danh thiếp, tôi ngồi xuống đi-văng và suy nghĩ về một cuộc đối thoại quen thuộc trước khi sinh con: "Bạn làm gì?" - "Tôi ở nhà nội trợ và trông con." Câu trả lời khiến tôi ngượng ngùng, cảm thấy ý nghĩa của mình bị người đối diện nhìn thấu. Tôi chưa bao giờ coi việc ở nhà nội trợ là công việc. Tôi thường không tôn trọng những người phụ nữ này, trong khi với những người có nghề nghiệp như bác sĩ hay giáo viên, tôi có thái độ khác. Tôi nghĩ rằng ở nhà thì ai cũng làm được, còn đi làm mới khó khăn và căng thẳng. Trong lòng, tôi thường có phần coi thường những người phụ nữ nội trợ, mặc dù bên ngoài vẫn tỏ ra thân thiện.
Ban đầu, tôi nghĩ việc ở nhà chăm con là dễ dàng, chỉ cần dựa vào chồng. Nhưng khi có con, tôi mới nhận ra thực tế hoàn toàn khác. Tôi quay cuồng với việc cho con bú, thay tã, và không có thời gian cho bản thân. Tắm và ăn uống trở thành xa xỉ. Khi con lớn hơn và bắt đầu bò, tôi phải luôn theo sát để đảm bảo an toàn cho con. Ngày nào cũng bận rộn với việc chăm sóc, chơi đùa và đọc sách cho con, tôi không có một giây nào để nghỉ ngơi.
Đêm nào tôi cũng phải dậy vài lần cho con bú, lâu lắm rồi không có giấc ngủ ngon. Ngày ở nhà thì bức bối, ra ngoài lại ngại mang theo đủ thứ đồ như sữa, bỉm, giấy lau, đồ chơi, và phải tính giờ cho con ngủ. Khi con ốm, tôi phải chăm sóc liên tục cả ngày lẫn đêm. Trẻ con thường ốm, sáng chơi vui vẻ, chiều có thể sốt bất ngờ. Tôi có một người bạn cũng mới sinh, ban đầu có bố mẹ giúp trông con, nhưng khi họ về, nàng phải tự chăm sóc con vào cuối tuần và kêu mệt mỏi. Tôi nhìn tấm danh thiếp giản dị của mình, nhận ra đó là biểu tượng cho những hy sinh mà tôi đã trải qua, từ việc không có bữa ăn trọn vẹn đến những đêm mất ngủ, khi mà nhu cầu của chồng và con luôn được đặt lên hàng đầu.
Đó là sức nặng của tình yêu sâu sắc, thể hiện qua những công việc nội trợ mà người mẹ, người vợ làm mỗi ngày để gia đình có cơm ngon, chồng con được chăm sóc. Để con cái lớn lên khỏe mạnh, hạnh phúc, và chồng có một tổ ấm sau những giờ làm việc vất vả. Nuôi dạy con cái để tự lập và có ích cho xã hội là một nhiệm vụ không hề dễ dàng. Tôi sẽ không còn coi thường những người vợ nội trợ nữa, mà sẽ tôn trọng họ. Khi chồng hỏi về việc mua pizza cho tiện, tôi thấy rằng nếu được ăn pizza mỗi tối, thì việc làm vợ, làm mẹ cũng không quá khó khăn.



Source: https://afamily.vn/nghe-cua-toi-la-lam-vo-20120223120644977.chn