Tiêu đề có thể được viết lại thành: "Nỗi Buồn Hối Hận" hoặc "Sự Tiếc Nuối".
Giữa đêm, Tuyên tỉnh dậy, cảm nhận cái lạnh vây quanh. Trong khi mồ hôi lấm tấm trên mặt, cơn ác mộng vẫn ám ảnh cô. Cô cố gắng không nhớ về quá khứ, nhưng những kỷ niệm đau thương cứ quay về, như một hình phạt cho nỗi mất mát mái ấm. Cô đơn giày vò, Tuyên không thể tìm thấy giấc ngủ trọn vẹn, chỉ biết ôm đầu gối và nhìn vào bóng tối. Có lẽ chỉ ở đó, cô mới tìm thấy sự bình yên, không phải đối diện với ánh sáng phơi bày nỗi đau. Từng có một ngôi nhà mơ ước, giờ đây chỉ còn là kỷ niệm đẹp mà cô ước mình có lại.
Tiếng cười của con gái và tiếng nô đùa của chồng từng mang lại hạnh phúc cho cô, nhưng giờ đây cô đã quên lãng. Có lúc cô chán ngán và mệt mỏi với những âm thanh quen thuộc, nhưng giờ cô chỉ mong được trở lại với vai trò vợ, mẹ mà không oán trách. Tuyên, trưởng phòng trong công ty nước ngoài, kiếm nhiều tiền hơn chồng, đã tự cho mình quyền quyết định mọi thứ sau khi anh mất việc. Cô quên rằng khi yêu anh, cô chỉ biết đến tình yêu chân thành của anh, không phải sự phụ thuộc kinh tế.
Khi kết hôn, Tuyên không kỳ vọng vào một người chồng giàu có, chỉ cần anh chân thành và yêu thương cô. Nhưng dần dần, cô bắt đầu ghen tị với đồng nghiệp có chồng thành đạt, trong khi chồng cô thất nghiệp và chỉ mang lại gánh nặng cho cô. Tuyên cảm thấy không hài lòng với cuộc sống hiện tại và trở nên vô tâm với cảm xúc của chồng. Cô quên rằng những lời nói mỉa mai của mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh và ảnh hưởng đến tình yêu mà anh dành cho cô.
Lựa chọn ly hôn với Tuyên khiến anh day dứt. Sĩ diện của một người chồng có vợ thành đạt đã chịu áp lực từ dư luận. Những câu nói khinh miệt chỉ khiến ngọn lửa căng thẳng bùng cháy khi anh đưa đơn ly dị. Tuyên ngỡ ngàng, cảm giác như thế giới sụp đổ khi chứng kiến sự lạnh lùng của chồng khi cô ký đơn. Đối với anh, đây là sự giải thoát, nhưng cũng là nỗi đau đớn đối với cô. Anh đã chịu đựng quá lâu, không muốn con thiếu bố mẹ, nhưng Tuyên vẫn tiếp tục thể hiện quyền lực mà không quan tâm đến cảm xúc của anh. Cuối cùng, tình yêu đã chết, và cô nhận ra chính mình là người đã giết chết nó.
Ngồi một mình trong bóng tối, cô tiếc nuối những giây phút hạnh phúc đã qua và cơ hội có một mái ấm trọn vẹn. Cô hiểu rằng chỉ có thể trách bản thân mình, vì chính cô đã đẩy mọi thứ ra xa.


Source: https://afamily.vn/tinh-yeu-hon-nhan/hoi-tiec-2012022403521963.chn