"Tình Yêu Nơi Vỉa Hè: Túp Lều Cảm Xúc"
Nguyễn Văn Phong, tự xưng là ông Gà vì rất yêu gà, thường chở gà trên xe đẩy khi đi lượm ve chai. Ông sống cùng bà Trương Thị Hoa trong một căn lều tạm bợ trên đường Nguyễn Hậu, Q.Tân Phú, TP.HCM, dù cả hai đã sống chung hơn 20 năm nhưng chỉ coi nhau là bạn. Bà Hoa khẳng định không phải vợ chồng, dù mọi người nghĩ khác. Ông Gà thừa nhận tình cảm của mình với bà là đơn phương. Họ gặp nhau trong cảnh nghèo khó, cùng chia sẻ cuộc sống mưu sinh.
Dù bà không yêu, ông vẫn quyết tâm bên bà vì không chịu nổi nỗi buồn xa cách và lo lắng cho bà. Khi được hỏi vì sao yêu bà, ông không biết trả lời, nhưng ngay lập tức nói bà đẹp nhất ở đôi mắt. Ông nhớ bà hồi trẻ rất đẹp và vẫn thấy bà còn quyến rũ. Cả hai không có giấy tờ tùy thân, ông ước tính mình 46 tuổi và đoán bà khoảng 50. Bà trêu ông, nói mình đã hơn 60. Ông không đồng ý, trong mắt ông, bà vẫn trẻ trung. Mặc dù ông đã kết hôn với một người phụ nữ khác vì không thể chờ đợi bà, cuộc sống với vợ lại đầy rắc rối vì thiếu tình yêu và vợ nghiện rượu.
Vợ thường lấy tiền mua gạo để đi nhậu, ông bệnh chỉ có bà Hoa quan tâm. Vợ ghen tức đòi đuổi bà đi, nhưng bà Hoa bình tĩnh đáp lại. Ông nhanh chóng quay về nếp sống cũ, dành chỗ khô ráo cho bà trong túp lều rách. Ông không đòi nằm chung, tôn trọng khoảng cách của bà. Nhưng khi nước ngập, thấy ông ngủ ngồi, bà cảm động, giục ông nằm cạnh. Hạnh phúc của ông Phong và bà Hoa, những người dưng nhưng có nghĩa tình. Bà Hoa nhớ lần đầu gặp ông gà 20 năm trước, chàng trai đen nhẻm, nhếch nhác đẩy xe có con gà. Bà hỏi thăm và bắt đầu chuyển từ đời ở trọ sang sống vỉa hè vì có ông làm bạn và công việc lượm ve chai khó khăn.
Người thân duy nhất của bà Hoa là chị ruột sống lang thang, làm nghề lượm ve chai và đã gục chết bên bô rác trong một đêm mưa. Bà lo sợ cảnh sống một mình, không ai chăm sóc khi ốm đau. Ông Gà, dù chậm chạp nhưng hiền lành và yêu quý động vật, có thể là người chia sẻ niềm vui nỗi buồn với bà. Bà đã trải qua nhiều mất mát: chồng bỏ đi khi mang thai, con cái mất tích, hạnh phúc hiện tại chỉ là những bữa ăn tạm bợ cùng người đồng cảnh. Bà rửa ve chai dính bùn, bẻ miếng dưa hấu cho ông Gà ăn, cảm nhận niềm vui từ bữa ăn đơn giản. Bà sợ mùa nắng mưa, trong khi gạo không đủ cho cả hai, nên họ thường chỉ ăn lưng lửng. Khi ông Gà bệnh, bà phải nấu cháo từ gạo vét, rau cải hay hột mít ở chợ để thay cơm.
Khi bà bị ốm, ông chăm sóc tận tình, nhường cơm và thức canh cho bà. Dù giữ tiền riêng, nhưng khi một người bệnh tật, người kia luôn sẵn sàng lo lắng. Họ sống với nhau đã lâu, nên nếu mất nhau, cuộc sống sẽ rất buồn. Ông giữ gìn kỷ vật của bà, từ đồng xu nước ngoài đến bộ 12 con giáp bằng đồng. Khi có tiền, bà thường mua bia để cả hai cùng uống, rồi hát cho ông nghe. Ông cảm nhận được tình cảm sâu sắc giữa họ, cho rằng cuộc sống sẽ rất chán nếu thiếu bà. Điều đó càng rõ ràng hơn khi ông bị bắt trong đợt tập trung người lang thang.
Theo lời khuyên của những người chạy xe ôm, bà tìm năn nỉ chị ruột của ông bảo lãnh. Khi bà đi Bình Dương làm thuê mà không báo trước, ông lo lắng tìm kiếm khắp nơi, đêm về buồn bã nhớ thương trong túp lều lạnh lẽo. Có người gợi ý đưa bà vào chùa cho yên ổn, nhưng bà từ chối vì không nỡ xa cái rờ moóc.




Source: https://afamily.vn/tup-leu-tinh-ai-tren-via-he-201412270538264.chn