Tôi đã biến chồng thành “bóng ma” của chính mình.
Sau giờ học, tôi lại phải chăm sóc chồng ốm yếu, và tôi cảm thấy ân hận về sự ghen tuông trong quá khứ. Hơn 20 năm trước, tôi là một cô học trò xấu xí, luôn cảm thấy tủi thân khi thấy bạn bè bên người yêu. Tôi thầm yêu một bạn cùng lớp, anh đẹp trai và được nhiều cô gái vây quanh, nhưng tôi không dám tiếp cận vì mặc cảm ngoại hình. Một lần, khi ghé thăm phòng anh trong kí túc xá, tôi phát hiện anh đang bị bệnh nặng, với các triệu chứng khó chịu.
Sau khi suy nghĩ, tôi đã chạy về nhà xin thuốc cổ truyền từ ông nội, một thầy lang. Tối hôm sau, anh gần như khỏi bệnh và từ đó, anh quan tâm tôi hơn, dần dần coi tôi là người yêu. Niềm hạnh phúc trào dâng khi anh thổ lộ tình cảm. Tình yêu của chúng tôi đẹp đẽ trong suốt thời sinh viên và khiến nhiều người ngưỡng mộ. Sau khi ra trường, tôi làm việc tại địa phương, còn anh trở thành công chức. Chúng tôi nhanh chóng kết hôn, nhưng hơn hai năm sau, tôi vẫn chưa có em bé, khiến gia đình chồng lo lắng và mẹ chồng đã đề nghị lấy vợ lẽ cho anh. Tôi rất buồn và thường về nhà ngoại để thư giãn. Hiểu được tình hình, ông tôi đã tự tay bốc thuốc cho tôi.
Phương thuốc bí truyền của ông đã giúp tôi có bầu sau 3 tháng, khiến cả gia đình vui mừng, đặc biệt là bà nội. Tôi hạ sinh một cậu con trai như mong ước, nhưng chồng tôi bận rộn, nên tôi một mình chăm lo mọi chuyện. Mặc dù cuộc sống gia đình êm ấm, tôi bất ngờ phát hiện chồng có nhân tình, khiến tôi tổn thương. Bạn thân đã an ủi tôi và gợi nhớ kỷ niệm đẹp giữa tôi và chồng. Tôi chợt nhớ đến loại thần dược của ông ngoại và quyết định sẽ “chế” ra một loại thuốc để ngăn chặn thói trăng hoa của chồng.
Với ý định quyết tâm "không ăn được thì đạp đổ", tôi đã thực hiện một cách tàn bạo. Tôi tự chế biến một phương thuốc đặc hiệu và thay đổi thực đơn hàng ngày, đưa nhiều món ăn làm giảm "ham muốn" vào bữa ăn của chồng. Tôi cũng ngừng cho anh uống rượu thuốc. Sau vài tháng, chồng tôi bắt đầu kêu đau nhức, mất ngủ, kém ăn và tinh thần sa sút nghiêm trọng. Từ một người phong độ, anh trở nên tiều tụy như người bệnh. Anh đã xin nghỉ hưu vì không thể tiếp tục công việc. Nhìn anh phải uống thuốc mỗi ngày, lòng tôi rất đau xót.
Đêm anh thường mất ngủ và đau đầu, có khi gần sáng mới chợp mắt nhưng lại mê sảng. Tóc anh bạc nhiều, người gầy đi trông thấy. Tôi muốn giúp anh nhưng không thể vì ông tôi đã mất. Tôi chỉ biết chăm sóc cho chồng, nhưng anh vẫn ngày càng sa sút. Tôi hối hận vì sự ghen tuông đã hại anh. Lương tâm tôi day dứt, muốn thổ lộ nhưng sợ anh sẽ xa lánh. Giấu kín mọi chuyện khiến tôi không yên lòng. Tôi không biết nên làm gì bây giờ.





Source: https://afamily.vn/toi-da-khien-chong-thanh-than-tan-ma-dai-20111206013928308.chn