Tôi không thể… cất tiếng hát trong lễ tang mẹ chồng.
Sáng nay, khi mở Yahoo, tôi nhận được tin nhắn offline từ một người bạn với link YouTube và lời nhắn: “Mọi người xem đi nè, người vợ hát Tìm lại giấc mơ tặng chồng đã mất… cảm động quá.” Tôi chỉ xem được 30 giây đầu vì hình ảnh người vợ khóc quá ám ảnh, cùng với bình luận châm chọc: “Chồng chết mà vẫn ngồi hát được. Tài.” Tôi là con gái gốc Bắc, chồng tôi gốc miền Nam, và mặc dù nhiều người nói chúng tôi khó hòa hợp, tôi đã theo anh về làm dâu ở Nam Kỳ. Ngoài anh, tôi chỉ biết Sài Gòn qua những câu chuyện về sự cởi mở và dễ dàng của người nơi đây. Thực tế, những mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu mà tôi lo ngại không hề xảy ra trong gia đình chồng tôi.
Tôi, người thường chu đáo và khéo léo, vừa về nhà chồng đã chọn cho mẹ chồng một bộ đồ mà tôi nghĩ là đẹp. Sau bữa tối, tôi ngại ngùng đưa món quà cho mẹ chồng, nhưng bà lại chê bai gu thẩm mỹ của tôi trước mặt cả nhà. Họ cười đùa làm tôi cảm thấy xấu hổ và ấm ức. Tối đó, tôi giận chồng và ngủ ở phía bên kia giường. Sáng hôm sau, mẹ chồng dẫn tôi lên phòng làm việc của bố, bật máy tính và chỉ cho tôi những mẫu đồ bà thích.
Bà đã dạy tôi nhiều mẹo chọn đồ cho người lớn mà nếu không có bà, tôi không bao giờ biết. Mẹ ruột tôi, với tính cách kín đáo của người Bắc, sẽ không bao giờ chia sẻ điều đó. Sau 10 năm làm dâu xứ người, tôi đã quen dần với sự khác biệt văn hóa, và mẹ chồng trở thành người mẹ thứ hai của tôi. Chúng tôi luôn đứng về một phe khi gia đình có tranh cãi, và các bà phụ nữ thường chiến thắng. Tôi cảm thấy gắn bó với mẹ chồng một cách tự nhiên. Tuy nhiên, tôi đã bị sốc nặng khi mẹ chồng qua đời vì tai nạn giao thông. Ngày bà mất, gia đình tôi như rơi vào hố sâu. Tôi ngất ngay khi nghe tin và phải truyền nước tại bệnh viện. Khi về đến nhà, tôi nghe thấy tiếng nhạc ồn ào như trong các đám cưới ở quê.
Trong lòng tôi dấy lên cảm giác chua chát khi cùng một ngày, một nhà có tang, một nhà có hỷ. Khi gần đến nhà, tôi không thể tin vào mắt mình khi nghe âm thanh nhộn nhịp phát ra từ chính nhà mình, với hệ thống âm thanh lớn và màn hình chiếu. Tôi cảm thấy ngạc nhiên, phẫn nộ, giận dữ và hoang mang, không thể diễn tả nổi cảm xúc của mình. Linh cữu mẹ đặt giữa phòng, khói hương nghi ngút, chân dung mẹ cười tươi như thường lệ. Tôi quỳ bên linh cữu, khóc không thành tiếng, nước mắt chảy dài. Gần đó, bà con đang quây quần hát karaoke, theo lời chồng tôi, là để hát cho mẹ vui.
Gần 12 giờ đêm, họ vẫn say sưa hát bất chấp lời nhắc nhở của ông tổ trưởng về việc vặn nhạc nhỏ. Tôi không thể tin mình đang ở đám tang, mà như đang dự đám cưới. Đứa cháu đưa điều khiển cho tôi, cố gào lên giữa tiếng nhạc: “Cô chọn bài hát đi cô”. Cơn giận dữ bùng lên trong tôi, tôi vứt điều khiển ra xa và gào lên rằng cái chết không phải chuyện vui. Sau đó, tôi vào phòng mẹ khóc như chưa từng khóc. Giờ đây, khi thấy người vợ trẻ nghẹn ngào hát tặng chồng, tôi nhớ mẹ chồng và cảm giác bên linh cữu mẹ, chứng kiến họ hát hò thâu đêm. Dù đã sống ở miền Nam 10 năm và bị ảnh hưởng văn hóa, tôi vẫn không thể chấp nhận việc hát hò vui vẻ trong đám tang khi người thân vừa ra đi.





Source: https://afamily.vn/toi-khong-the-hat-trong-dam-tang-me-chong-20111226112754862.chn