Tôi sẵn sàng trở thành một kẻ điên rồ!
Nhiều bạn bè quanh tôi cho rằng “người phụ nữ hiện đại cần có ít nhất một công việc thành đạt”. Tôi cũng từng nghĩ vậy, nhưng quan niệm này đã thay đổi khi tôi quyết định bỏ việc để làm nội trợ. Trước khi kết hôn, cả tôi và chồng đều có sự nghiệp riêng và tự hào về công việc của mình. Tuy nhiên, sau khi có con, mọi thứ trở nên khó khăn. Khi tôi trở lại làm việc sau bốn tháng nghỉ sinh, mâu thuẫn giữa chúng tôi bắt đầu nảy sinh và ngày càng tăng lên. Sau giờ làm, cả hai đều mệt mỏi, khiến tôi không thể đảm đương mọi việc trong nhà như nấu ăn và chăm sóc con cái.
Công việc của anh không có lịch trình cố định, nhiều khi anh về gần nửa đêm, và tôi thường càu nhàu. Tôi cảm thấy kiệt sức với gia đình nhỏ vừa mới xây dựng, và dường như anh cũng vậy. Có lúc, tôi cảm nhận anh không còn muốn về với mẹ con tôi. Chúng tôi hiếm khi có ngày nào không cãi vã. Một hôm, khi cả hai cùng tuyên bố ly hôn, con trai chưa đầy hai tuổi khóc thét vì sợ hãi. Nhìn vào mắt con, tôi chợt se sắt lòng. Tôi đã xin anh cho mình một tháng để suy nghĩ, sống cuộc sống gia đình thực sự trước khi quyết định. Từ hôm đó, tôi đã xin nghỉ phép.
Tôi dành toàn bộ thời gian mỗi ngày để làm việc nhà và đợi anh về. Sau một tuần, tôi nhận ra mình rất thích nấu ăn và chờ anh, dù sớm hay muộn. Tuần thứ hai, không đi làm, tôi cảm thấy căng thẳng tan biến. Anh vui vẻ trở về nhà sau giờ làm, và chúng tôi có những buổi đi dạo cùng con, thay vì cãi vã như trước. Tôi bắt đầu nhận ra đây mới là hạnh phúc đích thực mà cả hai cần. Tôi hiểu rằng mình luôn cần anh bên cạnh. Tuần thứ ba, tôi vẫn ở nhà mặc dù sếp không hài lòng.
Với tôi, cuộc sống chỉ xoay quanh việc nhà và chờ chồng về. Nhưng tôi nhận ra mình không thể vừa lo việc nhà vừa hoàn thành công việc ở công ty. Tôi không thể yêu cầu chồng chia sẻ việc gia đình khi anh còn nhiều công việc phải làm. Anh cần sự nghiệp hơn tôi, vì anh là trụ cột của gia đình. Tôi hiểu rằng nếu anh không thể xây dựng sự nghiệp vững chắc, tôi sẽ không thể yêu anh và làm vợ anh. Tôi phải chọn giữa sự nghiệp mơ ước và gia đình yêu quý. Nghỉ việc đồng nghĩa với việc giảm thu nhập và cảm giác lạc hậu trong xã hội.
Gia đình, chồng và con là những phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi, họ sẽ đồng hành cùng tôi trong tương lai. Tôi không thể cướp đi quyền lớn lên trong một gia đình đầy đủ của con trai. Sau bốn tuần, dù chồng không nhắc đến việc ly hôn nữa, tôi biết anh đang chờ câu trả lời từ tôi cho hạnh phúc của cả ba. Cuối tháng, tôi quyết định nộp đơn xin thôi việc, mặc dù đây là lần thứ ba mươi mốt tôi viết lại. Trở về nhà, tôi cố gắng giữ bình tĩnh để nấu bữa trưa cho hai bố con. Đêm ấy, tôi nhận ra anh vẫn chăm sóc mẹ con tôi, dù không còn nhắc đến chuyện chăn gối. Bạn bè và người thân đều cho rằng quyết định của tôi là điên rồ, nhưng tôi không cảm thấy xấu hổ khi thừa nhận mình không đủ tài năng để làm tốt cả việc nhà lẫn công việc xã hội.
Tôi đã đưa ra một lựa chọn mà đến giờ vẫn không tin mình sai. Cuộc sống vợ chồng có bất đồng, nhưng anh thường thì thầm: “Sau người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của người phụ nữ.” Tôi vẫn tin anh sẽ thành công trong tương lai, nhưng có một điều tôi rất rõ suốt gần năm qua.
Source: https://afamily.vn/phu-nu-chuan-muoi/toi-khong-ngai-lam-mot-ke-dien-ro-20141715370859.chn