Từ khi mẹ chồng chuyển đến sống cùng, vợ chồng em không dám gần gũi nhau vào ban đêm.
Em vừa đón mẹ chồng từ quê lên Hà Nội để tiện chăm sóc. Trước đây, khi bố chồng còn sống, ông bà luôn từ chối vì ngại sống trong nhà của gia đình em. Giờ mẹ chồng lên, mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Căn phòng 30 mét đã chật chội nay càng eo hẹp, vợ chồng em phải dọn lên gác xép để mẹ chồng có chỗ ngủ. Sinh hoạt vợ chồng rất bất tiện, có lần đang ở trên gác thì tiếng sàn gỗ kêu cót két làm mẹ chồng hắng giọng dưới nhà. Từ đó, chồng em không dám gần gũi, chỉ tranh thủ giờ trưa ra nhà nghỉ. Ngày thường không sao, nhưng chủ nhật muốn ngủ thêm cũng khó vì mẹ chồng dậy rất sớm.
Mẹ chồng luôn dọn dẹp và đồ đạc va vào nhau kêu loảng xoảng. Ngày trước, con bé rất bện hơi mẹ, nhưng khi bà ôm cháu mà không theo, bà lớn tiếng trách móc. Bà chăm sóc theo cách cổ hủ, còn em thì góp ý nhưng bà không nghe. Mỗi lần em đi chợ, bà lại kêu không hợp khẩu vị, và bữa cơm chỉ có đĩa rau và thịt mũi lợn, khiến em không nuốt nổi. Khi chồng nhắc khéo, bà nói không có tiền. Em gầy đi, mọi người thắc mắc, em chỉ biết nói dối là đang giảm cân. Mẹ chồng rất tiết kiệm, luôn hỏi giá đồ em mua cho bé và chê lãng phí.
Quần áo của mẹ chồng cũ nên em đã mua vài bộ mới, nhưng bà lại bắt em trả lại. Một lần, em vào nhà vệ sinh thì thấy mùi nước tiểu rất khó chịu; mẹ chồng giải thích là tiết kiệm nước, cứ 3 lần mới xả. Em cảm thấy khó xử với cách tiết kiệm của mẹ. Chỉ mới một tháng sống cùng, em đã cảm thấy bí bách. Em không biết phải làm sao để tiếp tục sống chung với mẹ chồng.



Source: https://afamily.vn/tu-khi-me-chong-len-o-cung-dem-dem-vo-chong-em-chang-dam-gan-nhau-20170318094032603.chn