Về nhà thấy cổng mở rộng, tôi hoang mang khi nhìn thấy anh hàng xóm bước ra từ chính ngôi nhà của mình.
Thu nhập của vợ chồng tôi cao, mỗi người có ô tô và con học trường quốc tế. Ngược lại, hàng xóm bên cạnh sống trong ngôi nhà lụp xụp. Chị Quyên, hàng xóm, cởi mở và thường chào hỏi tôi, nhưng tôi chỉ gượng cười cho xong. Chồng chị cũng vui vẻ nhưng tôi không muốn giao tiếp, chỉ nói chuyện qua cổng. Vợ tôi thường cãi nhau với chị Quyên và rất khó chịu khi họ để rác trước cổng nhà tôi. Mặc dù đã nhắc nhở nhưng chị Quyên lý do là để tiện cho việc thu gom rác. Tôi không để ý chuyện nhỏ nhặt này, nhưng vợ tôi thì rất bực bội và đã nhiều lần sang mắng mỏ mà tình hình vẫn không cải thiện. Tôi không muốn giao lưu với họ vì cảm thấy chúng tôi không cùng đẳng cấp.
Hai con tôi học cấp 1, mỗi khi nghỉ học tôi thường khóa cửa để chúng ở nhà tự chăm sóc nhau. Một hôm, khi về nhà, tôi thấy hàng xóm bước ra với dáng vẻ vội vã. Nghi ngờ, tôi lớn tiếng hỏi ai cho anh ta vào. Anh hàng xóm xua tay giải thích là vào hỏi thăm bọn trẻ. Khi vào, tôi thấy hai con tái mét, đứa út khóc, đứa lớn thì trầy tay. Sau một hồi hỏi, tôi biết con gái lớn đã mở cổng ra ngoài đạp xe và suýt bị tai nạn, may nhờ hàng xóm cứu. Tối đó, tôi rủ vợ mang quà sang cảm ơn, nhưng hàng xóm từ chối và bảo rằng nếu không ngại thì có thể qua lại chơi. Tôi không muốn giao lưu với họ vì cảm thấy không cùng đẳng cấp, nhưng cũng không muốn nợ ân tình.
Tôi cần làm gì để trả hết nợ này?


Source: https://afamily.vn/ve-nha-thay-cong-mo-toang-toi-hoang-so-khi-bat-gap-anh-hang-xom-tu-trong-chinh-nha-minh-buoc-ra-20201201162846094.chn