"Vợ, không phải là thần thánh!"
Đến giờ tôi vẫn không hiểu ánh mắt của Hương. Gần 20 năm bên nhau, lần đầu tiên tôi không thể đọc được cảm xúc của vợ mình. Hương bức xúc nói rằng tôi chỉ lo cho gia đình mình mà không nghĩ đến cô ấy, người đã vất vả vì tôi và con cái. Ánh mắt Hương chứa đựng nỗi buồn và giận dữ. Gần đây, khi anh tôi phải mổ và cần 30 triệu đồng, tôi đã hứa sẽ giúp anh chị. Nhưng khi tôi thông báo cho Hương, cô ấy không nói gì, chỉ im lặng và mặt sa sầm.
Hương im lặng, nhưng khi tôi nhắc lại việc đưa 30 triệu đồng cho viện phí của anh Tư, cô quay lại và nói: “Bộ anh tưởng em là cái máy in tiền hả?” Câu nói ấy khiến tôi cảm thấy bị tổn thương về vai trò trụ cột gia đình. Nhiều năm qua, tôi không quan tâm đến tài chính gia đình vì Hương lo liệu mọi thứ. Tôi đưa cho vợ 60% lương, khoảng 6-7 triệu đồng, và không hỏi cô chi tiêu ra sao. Tất cả các khoản như học phí cho con, tiền ăn, và các chi phí khác đều do Hương quản lý. Thỉnh thoảng, tôi có thưởng, sẽ chia cho gia đình bên nội bên ngoại, và Hương luôn vui vẻ, khiến mọi người đến chơi đều thích ở lại lâu.
Tôi luôn tự hào vì vợ mình, Hương, chưa bao giờ than vãn hay buồn phiền. Gần đây, tôi có thưởng 20 triệu đồng từ công ty và hứa mua cho Hương một chiếc điện thoại mới. Khi nghe vậy, Hương rất vui, nhưng tôi lại phải đưa toàn bộ số tiền cho chị gái cần gấp. Khi Hương hỏi về điện thoại, tôi chỉ biết cười trừ, bảo quên mất. Vợ tôi im lặng và sau đó đã về nhà ngoại vài ngày, không nghe điện thoại hay trả lời tin nhắn. Tôi cảm thấy bực bội, không biết phải giải quyết viện phí cho anh trai thế nào nếu không có Hương bên cạnh.
“Tôi bảo con gái: ‘Để ba qua ngoại làm cho mẹ một trận’. Nó nhăn mặt hỏi: ‘Làm một trận là làm gì hả ba? Ba có thấy mình quá đáng với mẹ không? Mẹ đã gánh vác một mình bao nhiêu năm, còn ba lúc nào cũng hời hợt.’ Những lời con gái khiến tôi bực bội, tôi nói: ‘Đàn bà phải biết vun vén cho gia đình’. Con gái tôi kể số tiền tôi đưa chỉ đủ cho con út đi học, mẹ nó phải làm ngày, làm đêm để lo mọi thứ. Suýt nữa tôi đã tát con vì lời nói hỗn láo, nhưng rồi tôi nhận ra nó nói đúng. Tôi quyết định không đi chơi vào ngày chủ nhật mà ở nhà tính toán.”
Tôi không hiểu làm sao vợ tôi có thể chăm lo cho cha con tôi mọi thứ, từ bữa ăn đến học hành, trong khi tôi luôn tự nhận mình là người chủ gia đình nhưng lại không biết gì. Giờ biết rồi, tôi cảm thấy xấu hổ quá. Nhưng tôi không thể hạ mình đi năn nỉ vợ, vì sợ sau này sẽ bị con cái coi thường. Nếu không rước vợ về, tôi không biết phải giải thích với gia đình về khoản viện phí thiếu hụt mà tôi đã hứa. Vợ tôi nhất quyết không nhượng bộ, và nếu cô ấy không về nữa, thậm chí đòi ly hôn, thì tôi sẽ phải đối diện với gia đình hai bên như thế nào? Thật là đau đầu khi chỉ một chuyện nhỏ mà tôi không thể giải quyết.
Source: https://afamily.vn/vo-chu-dau-phai-troi-20131213110952718.chn