Vợ mất trí nhớ nhưng vẫn luôn giữ tay dưới áo chồng: Lý do cảm động khiến ai cũng rơi nước mắt.
Đây là một câu chuyện xúc động trong chuyên mục Human Of New York của Brendon Stanton, thu hút sự quan tâm lớn của cộng đồng mạng. Dù "không có gì là mãi mãi," người đàn ông trong câu chuyện đã biến từng khoảnh khắc bên vợ thành vĩnh hằng nhờ tình yêu vô bờ bến và sự kiên trì. Ông nhớ lại thời điểm 19 tuổi, khi cả hai thường hẹn hò vào Chủ Nhật mà không có những hoạt động lãng mạn đặc biệt. Một lần, bà mời ông đến buổi tiệc khiêu vũ, và mặc dù ông không mặc tuxedo như mọi người, bà vẫn không bận tâm đến điều đó.
Tôi không thể nhớ rõ thời điểm chúng tôi yêu nhau hay khi tôi cầu hôn, mọi thứ đến rất tự nhiên. Trong một lần đi xe, tôi đã tặng bà chiếc nhẫn. Chúng tôi không có nhiều khoảnh khắc lớn lao, nhưng thời gian bên nhau luôn là hạnh phúc. Chúng tôi kỷ niệm 50 năm cưới tại Branson, Missouri. Trên đường về, bà liên tục bảo tôi đi sai, tôi chỉ im lặng làm theo, biết rằng cuối cùng cũng sẽ tới Michigan. Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Bố vợ tôi mắc chứng mất trí nhớ, và tôi biết căn bệnh đó cũng ảnh hưởng đến bà. Sau đó, bà bắt đầu quên tên mọi người, cả tôi, và khi bệnh nặng hơn, bà rất buồn và muốn bỏ đi, đến mức tôi phải nằm cạnh cửa để canh chừng.
Một ngày, tôi thức dậy và không tìm thấy bà. Hoảng sợ, tôi chạy ra ngoài trong bóng tối, và khi nhìn thấy đèn đường, tôi phát hiện bà đang cố băng qua đường. Tôi ôm bà nhưng bị đánh đau, vì bà không muốn về nhà. Chúng tôi từng là tình nguyện viên cho trung tâm, bà chơi piano còn tôi lật nhạc. Âm nhạc là ký ức còn lại của bà, nhưng giờ bà không thể chơi nữa. Tôi đã báo cho trung tâm tìm người khác thay bà. Kể từ đó, chúng tôi ít ra ngoài, nhưng tôi không coi đó là bất hạnh mà là niềm vinh dự, vì bà đã dành cả đời cho gia đình, giờ tôi chăm sóc bà.
Dù bà đôi khi không nhận ra, tôi vẫn luôn bên cạnh và làm bà cười mỗi ngày. Chúng tôi có thể ngồi trên ghế cả ngày, bà vẫn thích đặt tay dưới áo tôi để cảm nhận sự ấm áp. Bà từng nói rằng khi sợ hãi, bà sẽ làm vậy để tìm sự bình yên. Bà nhớ lần đầu hẹn hò, khi chứng kiến tai nạn, tôi đã ôm bà và bàn tay bà vô tình chạm vào áo tôi, làm bà cảm thấy ấm áp và bình tĩnh. Tình yêu của tôi đã giúp bà vượt qua nỗi sợ. Giờ đây, dù không nhớ rõ ý nghĩa, bà vẫn giữ lời hứa năm nào.
Tôi không thể kiềm chế cảm xúc khi nghĩ về tình trạng của bà. Tôi lo lắng không biết bệnh của bà sẽ ra sao trong tương lai. Dù bà ngày càng mơ hồ và không thực tế, tôi sẽ không phiền lòng hay bắt bà im lặng. Những giờ phút bên nhau, dù ít ỏi, vẫn rất quý giá. Bà không chỉ là một người vợ, người mẹ vĩ đại, mà còn là món quà tuyệt vời nhất mà Chúa ban tặng cho tôi.




Source: https://afamily.vn/vo-mat-tri-nho-van-khong-quen-de-tay-duoi-ao-chong-li-do-that-su-khien-ai-cung-bat-khoc-20170121123753638.chn