Vợ tôi từ chối gần gũi con sau sinh vì không hài lòng với ngoại hình của bé.
Tôi rất buồn khi con gái vừa chào đời mà không mang lại niềm hạnh phúc như mong đợi. Là bố, tôi biết ơn vợ đã sinh con khỏe mạnh, nhưng vợ tôi lại quá kỳ vọng vào sắc đẹp của con và không chấp nhận thực tế con không được xinh. Điều này khiến cô ấy có dấu hiệu trầm cảm. Tôi và vợ đều được khen là đẹp, và mọi người từng hy vọng chúng tôi sẽ sinh ra một cô gái xinh đẹp. Tuy nhiên, vợ tôi đã tự tin quá mức, thường chê bai những đứa trẻ kém xinh, dẫn đến áp lực cho con gái chúng tôi.
Cô vợ thường kể chuyện và cười khi thấy những bà bầu không đẹp. Dù tôi khuyên cô không nên chế giễu người khác, cô đáp rằng vì con mình đẹp nên cô có quyền. Tôi hiểu đó là niềm tự hào của mẹ. Sau khi sinh, khi tôi đặt con xuống, vợ tôi bắt đầu khóc. Ngày vợ nhập viện sinh, tôi là người đầu tiên đón con gái. Tôi hạnh phúc nhưng cũng giật mình khi thấy con không thừa hưởng nét đẹp từ cả hai. Dù không nói con xấu, nhưng con kém xinh hơn những bé khác. Mẹ tôi chỉ an ủi rằng trẻ con hay thay đổi nét. Vợ tôi phải chờ sau khi hồi sức mới được gặp con.
Khi thấy tôi bế con đi tới, cô ấy cười mãn nguyện dù đau đớn. Nhưng khi tôi đặt con xuống, cô ấy khóc lóc, không nhận ra con mình và khẳng định bác sĩ đã trao nhầm. Vợ tôi hoảng loạn vì con gái không xinh đẹp như mong muốn. Tôi cảm thấy ngại với mọi người xung quanh nhưng không dám lớn tiếng vì sợ vợ gặp nguy hiểm. Mẹ vợ tôi phải dỗ dành nhưng cô ấy chỉ khóc, còn đòi rút dây truyền dịch để hỏi bác sĩ. Cô ấy liên tục gào lên “Đây không phải con tôi”, khiến mọi người ùa tới xem, đến nỗi bảo vệ phải can thiệp. Một bác sĩ mắng chúng tôi, tôi chỉ biết xin lỗi. Cuối cùng, vợ tôi phải tiêm thuốc an thần nhưng vẫn không ngừng khóc, từ chối gặp con và cấm mọi người thăm.
Vợ tôi có tính cầu toàn, nên khi không hài lòng, cô ấy dễ suy sụp và tuyệt vọng. Dù tôi đã an ủi nhưng cô ấy vẫn khóc, thậm chí có lúc đòi tự vẫn vì cảm thấy xấu hổ. Tôi cảm thấy có lỗi vì không thể chào đón con gái tốt nhất, nhưng không thể la mắng vợ vì sức khỏe cô ấy yếu. Sau hai ngày khóc, vợ tôi rơi vào trầm cảm, không ăn uống, chỉ nằm quay lưng vào tường và không nhìn con vì vẫn chê con xấu. Mẹ tôi và mẹ vợ phải thay nhau bế cháu đi xin sữa từ các bà mẹ khác. Tôi buồn khi những giọt sữa đầu tiên con bú không phải từ vợ tôi, và con gái có vẻ biết mẹ chưa chấp nhận nên rất ít quấy.
Tôi rất đau lòng và bối rối, không biết làm sao để giúp vợ vượt qua giai đoạn khó khăn này. Cả hai mẹ con đều là nạn nhân vì vợ tôi quá nhạy cảm. Mong các chị, các mẹ có kinh nghiệm sau sinh cho tôi lời khuyên để hỗ trợ vợ. Cảm ơn mọi người.


Source: https://afamily.vn/tam-su/sinh-xong-vo-toi-mot-muc-tu-choi-gan-con-vi-che-con-xau-20150330041742639.chn