10 Năm Sống Trong Sự Che Chở và Dối Trá của Chồng: Hành Trình Của Nỗi Sợ Hãi và Hèn Nhát
Trong 10 năm qua, cuộc sống của tôi rất trọn vẹn, đặc biệt là khi tôi là một người vợ vô sinh trong một hôn nhân không có con cái. Tôi hết lòng biết ơn chồng, người luôn kiên nhẫn và yêu thương tôi. Mặc dù tôi gặp khó khăn về sức khỏe, như vô kinh thứ phát, tôi vẫn quyết định kết hôn với anh sau khi chia sẻ mọi điều. Anh đã chấp nhận và yêu thương tôi bất chấp mọi khó khăn.
Tình yêu của chúng tôi vừa bình thường vừa đặc biệt, tồn tại hơn 10 năm mà không có con cái. Tôi muốn chồng thoải mái với nhu cầu bản năng, đồng thời giảm bớt gánh nặng tâm lý cho bản thân. Trong khi tôi có thể chán nản vì nỗi đau hiếm muộn, chồng luôn kiên nhẫn hỗ trợ tôi như dìu dắt một đứa trẻ. Trong khi nhiều vợ khác kiểm soát chồng, tôi chỉ mong anh có thể ra ngoài thoải mái. Tuy nhiên, anh lại thà tự xử còn hơn là phản bội tôi, khiến tôi cảm thấy vừa vui vừa đau lòng khi thốt lên rằng "Anh không phải người bình thường". Nhiều năm sống bên nhau là nhiều năm chúng tôi chiến đấu vì hạnh phúc của nhau.
Chồng tôi cố gắng bù đắp những thiếu sót của mình bằng tình thương, nhưng tôi lại muốn anh tìm hạnh phúc mới. Anh tuyên bố không yêu trẻ con và nói dối gia đình rằng anh vô sinh. Dù anh làm tôi yên lòng, tôi vẫn cảm thấy áy náy. Sự thật được giấu kín, trong khi bố mẹ tôi có phần trách móc anh, thì bên nhà chồng lại rất thương tôi. Tôi đã sống trong sự dối trá suốt nhiều năm, nhưng mọi thứ đã đến lúc chấm dứt. Chị chồng tôi có con rất thông minh, và trong một lần tôi bận rộn, cháu đã lục tung phòng tôi, làm lộ ra những bí mật suốt 10 năm qua.
Mẹ chồng tôi, vì thương cháu và lo lắng cho con dâu, đã âm thầm dọn dẹp và phát hiện ra bí mật đã giữ kín nhiều năm. Khi đọc những giấy tờ đó, bà đã choáng váng và ngã xuống đất, khóc la thảm thiết. Tiếng khóc của bà ám ảnh tôi, không chỉ vì nỗi đau bị lừa dối mà còn là sự thương xót cho con trai bà phải sống với một người vợ câm điếc suốt hơn 10 năm. Bà đã đánh và nhục mạ tôi trong cơn giận dữ. Dù tôi cũng khóc, nhưng đó là nước mắt nhẹ nhõm, vì tôi biết mình đã ích kỷ và để gia đình chồng phải chịu đựng khuyết tật của mình.
Từ hôm đó, tôi bị gia đình chồng xa lánh và chỉ trích. Họ cho rằng tôi ích kỷ, nhưng chồng tôi mới là người đau khổ nhất. Anh cố gắng xin lỗi bố mẹ và an ủi tôi trong lúc bị áp lực ly hôn. Chồng tôi còn trẻ và có thể tái hôn, điều mà tôi cũng từng nghĩ đến. Tuy nhiên, khi nghe điều đó từ người khác, tôi cảm thấy hụt hẫng. Chúng tôi đã sống cùng nhau 10 năm, và chồng vẫn yêu tôi rất nhiều. Tôi nghĩ đã đến lúc nên hy sinh hạnh phúc của mình để chồng và gia đình anh có thể yên ổn. Dù muốn ra đi nhẹ nhàng, nhưng lòng ích kỷ trong tôi lại trỗi dậy mạnh mẽ. Tôi ước có thể bỏ qua mọi thứ và chỉ sống cho chúng tôi.
Đêm qua, khi chồng đã ngủ, tôi không thể chợp mắt, suy ngẫm về những hi sinh của anh dành cho tôi. Tôi cảm thấy mình thật xấu xí và ích kỷ, trong khi anh từ bỏ nhu cầu cá nhân để chung thủy với tôi. Tôi đã lợi dụng tình yêu của anh và gia đình. Giờ là lúc tôi cần trả lại hạnh phúc cho chồng và bố mẹ anh, không còn ích kỷ nữa.



Source: https://afamily.vn/tam-su/10-nam-hen-nhat-song-trong-su-che-cho-va-doi-tra-cua-chong-20130717043636365.chn