9 Năm Nỗi Đau Không Tên Của Người Mẹ Với 3 Lần Mất Con
Hai năm qua, hình ảnh những đứa con rời xa tôi vẫn ám ảnh. Tôi thường nghe tiếng gọi mẹ từ xa và giật mình khi thấy bóng dáng con trong những đứa trẻ khác. Tôi từng hạnh phúc khi trở thành mẹ, nhưng giờ đây, cuộc sống trở nên đáng sợ. Gần 9 năm trước, tôi mang thai lần đầu và lúc đó, tôi còn quá trẻ để hiểu hết trách nhiệm. Gia đình chồng nuông chiều tôi, khiến tôi coi thường bản năng làm mẹ và thường hành động bướng bỉnh để được chú ý.
Tôi đã lợi dụng việc mang thai để gây khó dễ cho chồng. Có lần, trong cơn giận, tôi lao xe máy đi nhanh trên đường xấu chỉ để anh phải lo lắng. Tôi từng là một người mẹ ích kỷ, dù mệt mỏi vẫn cố gắng vì mong con đến bên mình. Nhưng đến tháng thứ 5, bác sĩ khuyên phải bỏ thai vì thai quá yếu. Dù họ giải thích rằng đó không phải do tôi, tôi vẫn không thể chấp nhận. Tôi cảm thấy mình đã không hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ, và nỗi đau vì đã khiến con phải ra đi là vết thương lớn đầu tiên trong đời tôi.
Sau nửa năm hồi phục, tôi có thai trở lại. Sau mất mát, tôi yêu thương con mình hơn bao giờ hết, chăm sóc từng chút cho thai nhi. Dù mệt mỏi, tôi vẫn vui vẻ chịu đựng, vì cầu nguyện con sẽ đến với tôi một lần nữa. Ngắm con lớn lên qua siêu âm, nỗi đau về đứa con đã mất dần nguôi ngoai. Nhưng đến tháng thứ 5, bác sĩ thông báo con bị tim bẩm sinh, khả năng sống rất thấp. Cuối cùng, thai yếu dần và tôi buộc phải mổ lấy ra. Trên bàn mổ, tôi cảm thấy như dao đâm thẳng vào tim, không thể chịu đựng thêm nỗi đau này. Tôi chỉ muốn nhắm mắt mãi mãi, không bao giờ tỉnh dậy.
Khi tôi ra viện, con đã được chôn cất và tôi chưa từng nhìn thấy nó. Tôi chỉ nhớ gương mặt xinh xắn trong bụng mẹ và những cử động của con. Tôi đã nghĩ không thể sống tiếp sau hai lần mất mát. Trong thời gian trầm cảm, tôi cảm thấy hận đời và đố kỵ với những phụ nữ khác. Sau đó, tôi có thai lần thứ ba và nghỉ việc để dưỡng thai. Gia đình tôi luôn cầu nguyện, chia sẻ nỗi bất hạnh và hy vọng tôi sẽ có một đứa con khỏe mạnh. Cuối cùng, tôi đã sinh ra một em bé kháu khỉnh và khỏe mạnh.
Con trai ra đời mang lại hạnh phúc cho gia đình, nhưng số phận lại trớ trêu. Sau một tai nạn xe máy, con tôi chỉ bị thương nhẹ, nhưng sau đó lại đột ngột qua đời vì sốt cao và xuất huyết. Tất cả diễn ra quá nhanh, tôi không thể hiểu nổi và chỉ cảm nhận nỗi đau tột cùng. Con tôi mới chỉ 3 tuổi và hình ảnh cuối cùng của con gọi mẹ vẫn ám ảnh tôi. Tôi ngất đi trước khi con mất, chỉ kịp nhớ về những giây phút đau đớn bên con và người thân.
Tôi không khóc trong lễ tang con mình vì nỗi đau quá lớn. Tôi ước mình có thể chết, nhưng dường như số phận muốn tôi sống trong bất hạnh. Không biết tôi đã mắc phải tội gì mà cả ba con đều lần lượt ra đi. Giờ đây, không gì có thể xoa dịu nỗi đau mất con. Tôi cũng không dám mơ về một đứa trẻ khác, vì tôi sợ sẽ phải trải qua nỗi đau tương tự.



Source: https://afamily.vn/9-nam-mot-noi-dau-dai-dang-cua-nguoi-me-3-lan-mat-con-20130626040943818.chn