Câu chuyện tình lãng mạn của người khiếm thị tuyệt đẹp như mộng.
Đó là tâm sự của anh Trần Văn Nhận, thường gọi là Ma, ở thôn 3, xã Bằng Cốc, Hàm Yên, Tuyên Quang. Anh là một "kỳ nhân" khiếm thị với những thành tích phi thường, từ bắt ba ba khổng lồ đến chinh phục trái tim người phụ nữ hiền thảo, tạo dựng gia đình hạnh phúc. Dù cuộc sống còn khó khăn, nhưng tình yêu đã giúp vợ chồng anh vượt qua tất cả. Tôi đã nghe nhiều câu chuyện về anh, nhưng phải đến hai lần tìm kiếm không thành công trước khi gặp được anh sau khi anh trở về từ chuyến săn ba ba với nhiều chiến lợi phẩm.
Khi đến nhà anh Ma, tôi rất ấn tượng với người khiếm thị đa tài này, đặc biệt là dáng đi vững chắc của anh, khó ai nhận ra anh khiếm thị. Hiện nay, ba ba và rắn ngày càng hiếm, dù đã lên Yên Bái và Sơn La, anh Ma chỉ bắt được vài con nhỏ, không còn con to như trước. Anh tỏ vẻ thất vọng khi cởi quần áo dính bùn. Để minh chứng cho sự tồn tại của ba ba khổng lồ, anh hào hứng kể về lần bắt được con ba ba to nhất vào năm 1993. Hôm đó, khi tôi dắt trâu đi thả, nghe tiếng lạ bên bờ suối, tôi đã liều lĩnh nhảy xuống nước sâu, vì nghe thông tin về con ba ba to chưa ai bắt được.
Sau khi xác định được vị trí phát ra tiếng động, tôi lặn xuống và ngay lần đầu tiên đã chạm được vào mai của con ba ba rất lớn. Lặn lần hai, tôi bám được vào thân nó, nhưng việc kéo lên bờ rất khó khăn. Con ba ba này mạnh mẽ và nhanh nhẹn dưới nước, nên tôi phải cẩn thận. Theo kinh nghiệm, để bắt được nó, tôi cần xác định đầu và đuôi của nó. Lặn lần ba, tôi nắm chặt mai và cuối cùng cũng đưa được nó lên bờ. Con ba ba nặng 31 cân và tôi bán nó được 900 ngàn đồng. Khi tôi hào hứng kể chuyện bắt ba ba, giọng tôi chùng xuống khi nhắc đến những ngày tháng khó khăn trong bóng đêm.
Anh Ma, sinh năm 1973, là con thứ hai trong một gia đình nghèo. Lúc 3 tuổi, anh bị mù do bệnh tật, phải sống trong bóng đêm và không nhớ được gương mặt của người thân, chỉ nhận biết qua giọng nói. Dù không biết bơi, anh vẫn theo bạn chăn trâu xuống suối mò tôm cá. Trong lần đầu tiên, Ma suýt bị đuối nước nhưng được bạn cứu. Thay vì sợ hãi, anh quyết tâm học bơi và nhanh chóng thành thạo, có thể mò mẫm ở những chỗ nước mà không lo lắng. Mặc dù khiếm thị, Ma vẫn làm việc chăm chỉ, mỗi sáng dẫn trâu đi thả.
Thành quả ban đầu của Ma là cua, cá, sau đó là ba ba và rùa, mang lại cho anh niềm đam mê sống. Quyết tâm vượt lên khó khăn, Ma sống có ích cho gia đình. Mặc dù khiếm thị, anh đã chinh phục cả ba ba khủng và bắt rắn độc, từ hổ mang đến rắn ráo, nhờ nghị lực phi thường và giác quan nhạy bén. Ma từng đối mặt với cái chết, và trong một lần tìm ba ba ở Yên Bái năm 2007, anh đã sờ phải đuôi một con rắn độc.
Tôi bị rắn cắn và cố nặn máu ra, nhưng chỉ sau 5 phút đã ngã gục. May nhờ có người phát hiện và đưa đi cấp cứu. Trên đường, họ gặp một thầy lang người Dao giỏi chữa rắn cắn. Sau 3 ngày hôn mê, đến ngày thứ tư tôi mới cử động được và nhận ra mình còn sống.


Source: https://afamily.vn/chuyen-tinh-cua-ky-nhan-khiem-thi-dep-nhu-mo-2012041203528830.chn