"Chồng đã ra đi, con trai sắp rời xa, tôi phải đối diện với nỗi cô đơn"
Từ nhỏ, tôi đã là đứa trẻ kém may mắn. Mẹ tôi sinh tôi khi không có chồng và bị gia đình đuổi ra khỏi nhà, phải làm đủ nghề để nuôi tôi ăn học. Cuộc sống khó khăn khiến tôi ốm yếu, học hành chỉ ở mức trung bình. Sau khi tốt nghiệp cấp ba và không đỗ đại học, tôi làm công nhân với lương 3-5 triệu mỗi tháng. Cuộc sống của mẹ con tôi đỡ vất vả hơn từ khi tôi đi làm. 20 tuổi, tôi bị mẹ ép cưới một anh thợ sửa điện. Sau khi kết hôn, tôi và chồng sống cùng mẹ, nhưng thu nhập của anh cũng chỉ khoảng 5 triệu mỗi tháng.
Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi chăm chỉ làm việc và tiết kiệm, sau đó vay mượn để xây dựng một ngôi nhà 2 tầng. Một năm sau khi hoàn thành, chúng tôi trả hết nợ. Gần 5 năm sau, chúng tôi chào đón một bé trai. Thế nhưng, khi con mới 4 tháng, chồng tôi gặp tai nạn giao thông và qua đời. Nhận tin nhắn về tai nạn, tôi không khỏi gục ngã. Tìm chồng cách 20km, tôi đau xót khi thấy anh không còn nguyên vẹn. Sau đám tang, nếu không có con trai và mẹ bên cạnh, có lẽ tôi đã không vượt qua nỗi đau. Hơn một năm sau, tôi dần hồi phục và dành hết tình yêu cho con, quyết tâm chăm sóc con tốt nhất thay chồng.
Mẹ tôi giờ đã yếu, rất cần sự chăm sóc của tôi. Tôi vẫn đi làm để lo chi tiêu, còn mẹ ở nhà trông cháu. Cuộc sống bình lặng của tôi bị đảo lộn khi con trai tôi bỗng dưng ốm yếu, sốt cao và nổi hạch. Khi đưa con đi khám, tôi nhận được tin sốc: con bị ung thư máu. Tôi lại rơi vào tuyệt vọng nhưng phải gượng dậy. Tôi tiêu hết tiền tiết kiệm, vay mượn từ gia đình, nhưng họ cũng chỉ giúp được phần nào. Ba tháng qua, tôi vừa làm việc ban ngày, vừa chăm sóc con ở viện vào ban đêm.
Bà ngoại là người duy nhất ở viện chăm sóc cháu. Tôi rất đau lòng khi không thể ở bên con cả ngày, nhưng phải đi làm để có tiền chi tiêu và chữa bệnh cho cháu. Cảm giác xót xa khi thấy con đau đớn vì xạ trị thật khó chịu. Bác sĩ tuần trước khuyên tôi nên từ bỏ, nhưng tôi không đồng ý, vẫn hy vọng cứu sống con. Dù khó khăn thế nào, tôi cũng chịu đựng được, nhưng không thể chấp nhận được ý nghĩ con sẽ ra đi. Nếu có thể, tôi sẵn sàng hy sinh bản thân để con được sống. Cháu mới chỉ gần 2 tuổi, còn cả tương lai phía trước. Đã có lúc tôi nghĩ đến cái chết, nhưng nghĩ đến mẹ già không nơi nương tựa, tôi lại không đành lòng.
Ai sẽ chăm sóc mẹ thay tôi? Những đêm qua, nhìn con ngủ, tôi không dám chợp mắt vì lo sợ sẽ không kịp tiễn con đi nếu có chuyện xảy ra.


Source: https://afamily.vn/tam-su/chong-mat-con-trai-sap-bo-toi-lai-mot-minh-tren-coi-doi-2012110710204578.chn