"Chồng yêu, em thành thật xin lỗi!"
Hân là người phụ nữ mạnh mẽ, tự tin và có năng lực chuyên môn, nhanh chóng được đề bạt làm hiệu phó trường cấp hai khi chỉ hơn 30 tuổi. Cô có một gia đình hạnh phúc với chồng hiền lành và hai con nhỏ, trở thành hình mẫu cho nhiều người. Tuy nhiên, mọi chuyện trở nên rắc rối khi chồng cô, Tuấn, quyết định ly hôn. Mặc dù Hân năng động trong công việc, Tuấn lại hài lòng với cuộc sống bình dị, chăm sóc gia đình và không có ý định thăng tiến. Sự chênh lệch trong tham vọng và cách sống khiến Hân cảm thấy không hài lòng và dẫn đến việc cô không còn muốn đưa chồng đi cùng trong các sự kiện.
Hân dần khinh thường chồng vì anh chỉ biết ở nhà chăm sóc con cái mà không có chí tiến thủ. Một lần, khi về trễ sau cuộc gặp gỡ với các mạnh thường quân, cô nhìn thấy chồng tắm cho con và cảm thấy chán ghét. Cô bực bội đập cặp xuống bàn, khiến ba bố con ngơ ngác. Hân cảm thấy mệt mỏi và không muốn ăn chung, chỉ muốn vào phòng. Cô nhớ đến những người vợ khác tự hào khoe chồng, và sự khinh thường dành cho chồng ngày càng lớn mỗi khi về nhà. Hân không còn muốn trò chuyện với anh nữa.
Khi đến trường, cô vợ cười khẩy khi nghe đồng nghiệp khen chồng mình chăm sóc gia đình, không nhận ra Tuấn đang đứng sau lưng. Các chị em lắc đầu thương cho anh, còn Tuấn lặng lẽ lên phòng hội đồng. Tối đó, anh đi nhậu với bạn và bày tỏ nỗi lòng: "Mình chỉ cần một người vợ hiểu mình và một người mẹ thương con, không cần bà hoàng. Nếu không vì hai đứa con, mình đã không chịu nổi." Đột nhiên, điện thoại reo, nghe con trai lớn khóc, báo rằng em Sóc bị mẹ đánh vì không ăn và đang đòi ba.
Tuấn vội vàng về nhà khi nghe con nói, chỉ để thấy cảnh tượng hỗn loạn: chén cơm chưa ăn xong, con lớn và con bé khóc lóc, giấy ăn vương vãi khắp nơi. Tiếng vợ quát tháo vọng ra từ phòng làm việc: “Im hết cho tao làm, nghe không hả? Ăn đòn nữa bây giờ!”. Thấy con sợ hãi, Tuấn không kiềm chế được nữa, hét lớn: “Cô bước ra đây ngay!”. Hân, bực bội, mở cửa và trách mắng chồng vì về muộn, cho rằng việc chăm sóc con là nhiệm vụ của anh. Tuấn tức giận hỏi lại, còn Hân châm chọc anh là "con chuột nhà" không làm được việc gì ngoài bếp núc.
Hân choáng váng sau cái tát của Tuấn, anh bỏ đi và không về nhà đêm đó, khiến hai đứa con khóc đòi ba. Hân lo lắng vì lời nói của mình có thể đã khiến anh tức giận. Sáng hôm sau, cô nghe thầy hiệu trưởng thông báo Tuấn xin nghỉ việc mà không nói với cô. Khi đến trường đón con, cô biết Tuấn đã đón hai bé đi rồi, lòng Hân hy vọng anh sẽ trở về. Cô quyết định đi mua sắm để giải tỏa stress. Về nhà, cô thấy lá đơn xin ly hôn của Tuấn, trong đó anh nêu lý do không được vợ tôn trọng và cảm thấy ức chế khi sống với người vợ quá lạm quyền, đồng thời yêu cầu nuôi cả hai con.
Hân vội vã ra đường tìm ba cha con, không thể để mất họ. Cô nhận ra nỗi đau mất mát thật sự. "Chồng ơi, em xin lỗi!" - nếu gặp lại, đó sẽ là lời đầu tiên cô muốn nói, lần đầu tiên cô có ý định xin lỗi chồng.


Source: https://afamily.vn/chuyen-gia-dinh/chong-oi-em-xin-loi-20141001041031272.chn