Cố gắng vượt qua khó khăn
Cơn đau nhức xương tủy khiến chị hoa mắt, cắn chặt môi để nén tiếng kêu. Chị ngẩng đầu tìm bóng dáng hai con gái trong căn nhà tuềnh toàng. Ngoài sân, chồng và các con đang vui vẻ gói bánh chưng, trong khi hàng xóm hối hả mua sắm Tết. Tiếng cười nói bên ngoài làm lòng chị xốn xang. Có người hỏi thăm sức khỏe chị, lắng nghe chồng trả lời buồn bã về không khí Tết cho các con. Mưa xuân lắc rắc rơi làm chị thêm nặng lòng. Chị cố gắng với lấy cốc nước trên bàn, nhưng tay run rẩy làm rơi cốc vỡ tan.
Hai cô con gái vội vàng chạy vào, một đứa đỡ mẹ nằm ngăn nắp trên giường, đứa còn lại thu dọn mảnh thủy tinh vỡ, chúng lặng lẽ làm việc như đã quen với việc có người ốm. Chồng chị vào sau, nhăn nhó bảo chị gọi nếu cần, rồi bước ra ngoài với bờ vai rung lên. Chị cảm thấy như mái nhà dột, nước mắt đã tràn trên khuôn mặt. Con gái lớn nắm tay chị, cố gắng tỏ ra vui vẻ, thông báo về cành đào mới mua và khuyến khích mẹ phải vui khỏe. Chị nhủ lòng phải gắng gượng qua cái Tết cuối cùng này để không làm mất vui của con. Chị đã nằm như vậy với thân thể liệt, chỉ còn cử động được một chút tay qua một cái Tết.
Mái tóc dài đen nhánh của chị đã rụng hết sau những lần xạ trị vì căn bệnh ung thư quái ác. Gia đình dồn hết tâm sức chữa trị cho chị, nhưng chị đã từ lâu không còn hi vọng và cảm thấy sống chỉ làm khổ người thân. Những tiếng pháo trẻ con làm chị nhớ về những cái Tết xưa, và chị biết mọi cố gắng sắp đến hồi kết. Mọi thứ trước mắt bắt đầu mờ đi, chị đưa tay chới với về phía chồng con đang cắm cành đào Tết, những cánh hoa rụng như cuộc đời ngắn ngủi của chị. Trong lúc nghe tiếng khóc của ba bố con, chị gắng mở mắt, thấy rõ gương mặt thân thương, bàn tay nằm trong tay chồng, hai đứa con ôm chặt như muốn níu kéo chị.
Chị nhìn chồng, thấy ánh mắt van lơn của anh: “Ở lại với bố con anh!”. Chị ngắm gương mặt hằn nếp nhăn và nỗi trăn trở. Khẽ lắc đầu, chị nói xa xăm: “Cảm ơn anh đã hết lòng. Đến lúc em giải thoát cho anh. Anh hãy chăm sóc các con, đừng để ai bắt nạt chúng”. Chồng sụp xuống bên giường, nghẹn ngào: “Anh sẽ vừa làm bố vừa làm mẹ cho các con. Đừng đi, anh sợ mất em”. Chị ôm hai con, thì thầm: “Mẹ sẽ không còn bệnh tật, sẽ luôn dõi theo các con. Hãy hứa với mẹ, sống khỏe mạnh và nghe lời bố nhé! Đến lúc mẹ phải đi rồi, hãy hứa với mẹ đi!”.
Hai đứa trẻ gào lên: “Con sẽ nghe lời, mẹ đừng chết. Xin mẹ…”. Chị mỉm cười, nhắm mắt lại, tay buông lơi, cảm thấy nhẹ bẫng như bong bóng. Tiếng pháo Tết vẫn vang vọng xung quanh.


Source: https://afamily.vn/gang-guong-2012012912404348.chn