Cuộc Chiến Của Người Mẹ Khi Sinh Con "Trứng Gà Trứng Vịt"
Con trai đầu của tôi vừa tròn 13 tháng và tôi không ngờ mình lại mang bầu lần hai. Trong tuần đầu nghén, tôi không nghĩ đến việc này cho đến khi chậm kinh 5 ngày và thử que. Kết quả hiện lên hai vạch rõ ràng khiến tôi bối rối. Chồng đang công tác ở nước ngoài, còn tôi thì ở quê với con và mẹ chồng. Tôi ngại ngùng thông báo với mẹ chồng, bà hơi bất ngờ, trong khi bố chồng lo lắng vì con trai tôi còn quá nhỏ. Bạn bè khuyên nên giữ lại thai, cho rằng sẽ vất vả một chút nhưng sau này sẽ đỡ lo hơn. Dù tôi không nghĩ đến việc bỏ thai, nhưng hình ảnh những khó khăn khi có thêm một đứa trẻ khiến tôi lo lắng, nhất là trong thời kỳ nghén.
Con trai đầu của tôi mới 5 ngày mà đã khổ sở quá. Nhớ lúc sinh thằng anh, tôi chỉ ăn một muôi cơm mỗi bữa, suốt 9 tháng trời chỉ ăn cá, tôm khô, ăn thịt thì nuốt không nổi. Trước khi sinh, chồng phải bón cho tôi nửa bát cơm nhưng cũng không nuốt nổi. Tôi phải nhịn đói vào phòng đẻ. Đến lúc vào phòng đẻ từ 2h30 sáng thứ 7, phải chờ đến 23h đêm Chủ nhật mới được nằm lên bàn đẻ, vật lộn đến 4h25 sáng thứ 2 con mới ra đời. Giờ thì mọi chuyện đã ổn, con trai đã lớn. Khi chồng về, tôi phụng phịu “bắt đền” nhưng chồng bảo cố gắng chút để con có anh có em, đằng nào cũng phải đẻ.
Tôi khóc và than vãn, chồng thì đề nghị bỏ, nhưng tôi không đồng ý và quyết định giữ lại đứa em. Khi mang thai được 3 tháng, tôi bị đau bụng do phải chăm sóc con trai nghịch ngợm. Đi khám, bác sĩ nói tôi có nguy cơ sảy thai, nên phải nằm nghỉ. Trong lúc đó, mẹ tôi đang nằm viện vì ung thư cổ tử cung, vừa chữa trị xong. Chúng tôi sống chung với anh trai và chị dâu cũng sắp sinh. Đêm trước ngày chị dâu sinh, anh trai bị tai nạn, không thể tự chăm sóc vợ.
Không còn ai khác, tôi phải đưa chị vào viện khi bụng bầu. Tôi vừa lo việc chạy qua chạy lại vừa túc trực bên chị. Con trai để ông anh trông tạm, may mà cu cậu không quấy khóc nhiều. Dù khó khăn chồng chất, tôi nín thở không dám ốm hay kêu than. Em gái cũng nghỉ làm để cùng tôi chăm sóc chị. Tôi cố gắng đợi chị sinh con xong mới về nhà để em tôi ở lại chăm sóc. Hôm sau, tôi lại lo cơm nước cho cả nhà. Thực sự, tôi vẫn bàng hoàng không hiểu sao mình có thể chịu đựng được những ngày vất vả đó. Chăm con ăn, ngủ, tắm rửa và lo cơm nước đã là rất khó khăn, chưa kể đến việc tôi đang mang bầu. Trong khi đó, công việc kinh doanh qua mạng cũng cần xử lý đơn hàng. Quay cuồng với bao việc, khi muốn nghỉ thì con trai lại nghịch ngợm không chịu ngủ.
Thỉnh thoảng, tôi phải để con chơi một mình để cố gắng nghỉ ngơi, nhưng thường thì vừa nằm xuống đã phải dậy để giúp con với bô, thay quần hay dỗ con khi khóc. Tôi cảm thấy mệt mỏi khi mỗi ngày trôi qua chậm chạp. Hơn một tháng sau sinh, anh chị về quê, mẹ thì yếu không giúp được, em gái đi làm suốt ngày. Tôi phải tự làm mọi việc, may mắn giữ được thai dù không nghỉ ngơi. Có lẽ đứa em trong bụng hiểu nỗi vất vả của mẹ nên kiên trì chờ ra đời. Sau khi em ra, tôi lại bắt đầu một chuỗi ngày khó khăn mới. Gửi anh đi học gần mười ngày thì bị ốm mất bảy ngày, còn lúc nào cũng khóc và không rời mẹ, như sợ mẹ sẽ biến mất.
Lúc giao.





Source: https://afamily.vn/phu-nu-chuan-muoi/tran-chien-cua-nguoi-me-sinh-con-trung-ga-trung-vit-2014115133639961.chn