Đêm qua, tôi lại bị chồng siết cổ đến mức nổi gân máu trên mắt.
Tôi không biết từ bao giờ mình đã trở thành con người không còn là chính mình. Bên ngoài cánh cửa, gia đình tôi được xem là trí thức và giàu có, chồng là tiến sĩ, vợ là thạc sĩ, con cái xinh đẹp. Nhưng khi đóng cửa, chồng tôi biến thành dã thú, hành hạ mẹ con tôi. Sau sáu năm chung sống, tôi không nhận ra sự thay đổi của anh, vì nó diễn ra từ từ, khiến tôi quen dần. Anh thường than thở về gánh nặng của đàn ông, trong khi tôi chỉ biết cách xả stress bằng mua sắm và trò chuyện. Còn anh - một người có danh vọng - không thể giải tỏa áp lực theo cách thông thường.
Anh không thể quát mắng nhân viên vì đã tự thể hiện mình là người gương mẫu, nên trút giận lên vợ con ở nhà. Cuộc sống bên ngoài và bên trong gia đình hoàn toàn khác biệt. Mọi chuyện bắt đầu từ những cái tát, rồi dần dần anh dùng cả chân và tay để hành hạ vợ. Trong khi anh chỉ dùng tay để bắt tay đối tác ban ngày, thì đêm về lại đánh đập vợ. Anh nói tôi "càng đánh càng ngứa tay" vì tôi "quá mất dạy". Tôi chỉ là một người vợ không hoàn hảo, sáng ngủ muộn và chỉ kịp chuẩn bị thức ăn cho chồng con, còn quần áo thì cũng nhăn nhúm.
Tôi chỉ cúi xuống lau giày cho chồng khi anh đang ngồi ăn sáng, không kịp chỉnh cà vạt cho anh khi đưa con đến trường. Sau khi tan làm, tôi vội vàng đón con, đi chợ, nấu nướng, và để chồng đợi 10 phút mới dọn cơm. Tôi chăm sóc con cái và quên chỉnh nhiệt độ nước tắm cho chồng. Tôi lo việc nhà mà không chú ý đến sức khỏe tình dục, khiến chồng không hài lòng. Anh thường đánh đập, siết cổ tôi đến khi tôi bất tỉnh, còn dí tôi vào nước, bồn cầu, và cả những điều tôi chưa làm cho con. Tôi cảm thấy mình thật tệ hại.
Chồng thường nhốt hai con lại khi đánh tôi, khiến tôi phải im lặng để không làm các con sợ hãi. Tôi chịu đựng đau đớn vì không muốn chúng lớn lên với ám ảnh về bạo lực. Dù tôi có bằng tiến sĩ và chồng có chức sếp, cả hai đều không xứng đáng với danh phận học thức. Tôi ngu ngốc khi cố chấp chịu đựng và hy vọng anh ta sẽ thay đổi. Đêm qua, chồng lại bóp cổ tôi, để lại vết bầm tím. Mẹ tôi thậm chí đã nhận ra điều đó khi lên thăm.
Tôi giả cười nói rằng mình bị ngã, nhưng thật sự muốn ôm mẹ và kể hết nỗi khổ tâm mấy năm qua. Đêm qua, chồng đã bóp cổ tôi, để lại vết bầm tím không thể che giấu. Tôi cầu trời đừng nắng để có thể dùng khăn che đi những vết thương. Tôi không thể chợp mắt vì tuyệt vọng, chỉ ước được ôm con và biến mất khỏi cuộc sống này, nhưng lại không thể vì còn yêu chồng và các con. Liệu tôi có phải sống như nô lệ suốt đời không?


Source: https://afamily.vn/dem-qua-toi-lai-bi-chong-bop-co-den-noi-gan-mau-tren-mat-201442114359218.chn