Hối tiếc vì đã không biết trân trọng vợ mình.
Tôi 32 tuổi, là kế toán trưởng với mức lương cao gấp 4-5 lần vợ. Tôi tự cho mình quyền kiểm soát và hành hạ vợ, có lẽ vì cô ấy quá hiền. Tôi không cờ bạc hay gái gú, nên cho rằng mình là chồng tốt hiếm có và thường tự mãn nói vợ may mắn khi có tôi. Vợ từng là nhân viên y tế nhưng đã nghỉ việc khi chúng tôi có con, dù ban đầu cô ấy phản đối. Sau khi con trai bị sốt xuất huyết, vợ hoàn toàn phụ thuộc vào lương tôi và luôn nhường nhịn. Tôi chỉ lo chơi với con hoặc xem tivi chờ vợ gọi cơm.
Tôi thường quát mắng vợ vì nấu cơm trễ, trong khi cô ấy chỉ buồn bã nói rằng con ốm nên không thể nấu sớm. Tôi cảm thấy mình có quyền lấn tới, thậm chí đã đập vỡ bình hoa vì giận dỗi. Tôi giữ thế thượng phong trong nhà, luôn đưa lương cho vợ kèm theo lời châm chọc. Dù biết vợ buồn, tôi vẫn thích nói để khẳng định vị trí của mình. Tôi không chia sẻ việc nhà, mọi việc đều do vợ lo, trong khi tôi chỉ việc đi làm và tận hưởng cuộc sống. Tôi thường đi cà phê và vui chơi để giải tỏa stress.
Tôi đã quen với việc đi chơi thường xuyên, không đi thì cảm thấy bứt rứt. Vợ tôi khuyên tôi dành thời gian cho gia đình, nhưng tôi lại mắng cô ấy ích kỷ và cho rằng mình cần nghỉ ngơi. Từ đó, vợ tôi không đề cập đến chuyện tôi đi chơi nữa. Cô ấy rất hiền lành, và ba mẹ tôi cũng thấy tôi đối xử tệ với vợ, nên đã mắng tôi. Tôi thì thách thức, cho rằng kinh tế do tôi nắm giữ. Mẹ tôi cảnh báo về việc giữ gìn vợ hiền. Gần đây, vợ tôi muốn tìm việc làm vì con đã lớn, nhưng tôi không đồng ý, vì không muốn mất vị thế trong gia đình. Dù tôi ngăn cản, cô ấy vẫn kiên quyết muốn đi làm lại.
Đọc thư, tôi cảm thấy hối hận và sợ hãi. Trước đó, tôi và vợ thường cãi nhau. Một tuần trước, khi nhận lương, tôi thấy vợ vui vẻ báo đã được nhận vào một trung tâm sức khỏe. Tôi tức giận, vứt tiền vào người vợ và nói rằng như vậy vẫn chưa đủ, khiến cô ấy khóc. Sau đó, tôi bỏ đi. Đêm về, tôi phát hiện vợ và con đã dọn đi, chỉ để lại một lá thư. Trong thư, vợ nói không muốn sống phụ thuộc vào tôi và không thể chịu đựng được tính cách độc đoán của tôi. Đọc thư, tôi rất hối hận và lo lắng, nhưng không biết họ đang ở đâu.
Cả tuần nay, tôi tìm em mà không thấy. Tôi rất nhớ và thương em. Nếu em đọc được, hãy tha lỗi cho anh và quay về bên anh nhé.



Source: https://afamily.vn/hoi-han-vi-da-khong-tran-trong-vo-7208.chn