"Liệu tôi có phải là người vợ, người con dâu tự mãn?"
Tôi 27 tuổi, đã kết hôn và sống cùng mẹ chồng. Gia đình chồng chỉ có hai mẹ con, ba anh mất sớm. Anh vừa học đại học vừa làm gia sư để hỗ trợ gia đình. Tôi cũng có hoàn cảnh khó khăn, được bác nuôi ăn học. Sau khi cưới, vợ chồng tôi và mẹ chồng sống trong một ngôi nhà thuê, tự lập tài chính. Dù ban đầu khó khăn, chúng tôi đã dần sắm sửa đồ dùng trong nhà như nồi cơm, tivi, tủ lạnh và máy giặt. Mẹ chồng tôi thích chăm sóc ngoại hình, luôn ăn mặc trẻ trung và dành thời gian chăm sóc da dù đã 60 tuổi.
Tôi chú trọng vào tâm hồn và chất lượng bên trong hơn là vẻ bề ngoài. Khi mua sắm, tôi thường để ý đến chất lượng. Mẹ chồng tôi thường đi cùng khi mua đồ, nhưng bà không hiểu biết về công nghệ, chỉ nhìn bề ngoài. Mỗi lần đi sắm đồ, tôi thường lặng lẽ một mình trong khi chồng chở mẹ. Tôi ít nói và hay suy nghĩ, trong khi mẹ chồng nói nhiều mà không sâu sắc. Tôi ước rằng mẹ chồng có thể thấu hiểu và tôn trọng sự độc lập của chúng tôi, thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn.
Bà mẹ chồng can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của vợ chồng tôi, lúc nào cũng muốn làm theo ý mình. Chồng tôi cũng rất phụ thuộc vào mẹ, khiến tôi cảm thấy khó chịu khi họ quan tâm nhau quá mức. Bà làm mọi thứ cho chồng tôi, từ việc nhỏ như rót nước đến sắp xếp quần áo, trong khi tôi không biết mình nên làm gì. Một lần, tôi quên pha sữa cho chồng trước khi ngủ, ngay lập tức bà lại làm thay và hỏi chồng có uống không, làm tôi cảm thấy bối rối. Trong bữa cơm, tôi không thể thoải mái gắp món mình thích vì tâm trạng con dâu.
Anh rất thích ăn phần cái, nên lúc nào ăn canh anh cũng vớt hết. Hôm đó, khi còn ít canh, anh chan nước nhưng để lại phần cái. Mẹ anh bảo anh ăn hết, nhưng tôi biết anh cố ý để dành cho tôi. Anh nói nhường cho người khác, khiến tôi buồn và không muốn ăn. Sau bữa, mẹ anh nhắc ăn vải nhưng tôi cảm thấy như bà sợ tôi ăn phần của anh. Tôi buồn và ít nói, cảm giác như phải chia sẻ chồng với mẹ chồng. Tôi hiểu bà thương anh, nhưng giờ anh đã có vợ, nên cần cư xử khác đi để anh có thể chăm sóc gia đình riêng.
Hôm chủ nhật, tôi bị ốm không dậy nấu cơm được. Mẹ chồng thấy vậy đã làm ầm lên, ném mâm thức ăn. Chồng tôi hỏi thì bà bảo đó là cách nói. Bà chửi tôi thiếu suy nghĩ, trong khi tôi sốt cao, tay chân co quắp. Chồng tôi lo lắng muốn bà vào xem, nhưng bà nhất quyết không vào. Cuối cùng, anh tự chăm sóc tôi. Tôi cảm thấy tủi thân khi thấy mẹ chồng chửi mà không quan tâm, trong khi chồng luôn gọi mẹ. Viết ra những điều này khiến tôi nhẹ nhõm hơn, nhưng tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi với tình huống giữa hai mẹ con chồng.
Tôi không viết để phàn nàn về mẹ chồng, mà muốn nhận ý kiến mọi người về cách ứng xử. Tôi thường đọc tâm sự để tự an ủi, nhưng làm dâu trong gia đình chỉ có mẹ và con gái khiến tôi cảm thấy rất căng thẳng. P.T.M.
Source: https://afamily.vn/phai-chang-toi-la-nguoi-vo-nguoi-con-dau-ich-ky-20140826031252133.chn