Ngày cưới tôi lặng lẽ rơi lệ.
Ngày bố mất, tôi hoàn toàn tê liệt. Tôi luôn nghĩ ông sẽ ra đi khi tóc đã bạc và tôi gần 50 tuổi. Nhưng ở tuổi 25, ông đã vội ra đi mà không có lời từ biệt. Những nỗi đau trước đây như rớt đại học hay chia tay tình đầu giờ chẳng thấm vào đâu so với mất mát này. Những ngày đầu sau khi bố mất, tôi sống trong giấc mơ để tránh thực tại. Tôi phải tỉnh táo để chăm sóc mẹ, vì nếu không, chúng tôi có thể phải chịu thêm một mất mát nữa. Ba năm trôi qua, tôi tưởng nỗi đau đã nguôi, nhưng khi sắp lấy chồng, nỗi nhớ về bố lại trỗi dậy, khiến tôi không thể hạnh phúc trọn vẹn. Tôi hiểu rõ sự quan trọng của người cha trong những khoảnh khắc trọng đại. Bố từng dạy tôi rằng khi quen ai, phải giới thiệu với ông trước.
Bố không phải thầy tướng nhưng có trực giác của một người cha. Người đàn ông của con gái phải thật nam tính, với ánh mắt cương nghị và bờ vai vững chắc. Tôi đã tìm được người như thế, nhưng bố đã không còn bên cạnh để chia sẻ niềm vui. Ngày đầu tiên hẹn hò, tôi dắt anh ra mắt bố, thắp nén nhang và cạn một cốc rượu. Bố hứa sẽ luôn bên tôi trong niềm vui và nỗi buồn, nhưng không ngờ ông lại ra đi. Sau khi tôi tốt nghiệp, hai cha con đã bàn về đám cưới, bố mong muốn được dắt tay tôi trao cho chú rể, và còn đùa rằng sẽ mất hơn một tiếng để dặn dò tâm tư của mình.
Ông dặn tôi khi làm lễ gia tiên đừng nhìn vào mắt bố vì sợ ông khóc. Con gái lấy chồng, dù không mất nhưng cũng là xa. Tôi không chọn thiệp cưới cho mình và chưa từng nhìn lại nó. Lẽ ra tôi đã tự hào khi ghi tên ông vào thiệp, nhưng ông ra đi, để tên mẹ tôi đơn độc giữa hơn 1000 thiệp, thông báo tôi là con bé mất bố. Ngày cưới, tôi rưng rưng nước mắt, không khí trống rỗng dù có đông đủ người. Tôi chỉ tìm kiếm một người: bố. Đứng trước bàn thờ, nhìn ảnh bố, tôi rất nhớ ông và sẵn sàng đánh đổi nhiều năm tuổi thọ chỉ để có ông bên cạnh. Ngày trọng đại này, tôi mới thấu hiểu sự cần thiết của người cha và cảm thấy ganh tỵ với những gia đình đầy đủ bên cạnh.
Không có bố, tôi không thể hạnh phúc. Hạnh phúc hiện tại không thể bù đắp cho những kỷ niệm 25 năm bên cha. Ngày cưới, tôi rơi nước mắt, cảm thấy không khí trống vắng dù có đông đủ mọi người. Chỉ những ai mất cha mới thấu hiểu nỗi đau này, trong khi một số người lại ích kỷ muốn làm mẹ đơn thân, không nghĩ đến nỗi bất hạnh của con cái. Nhà chồng trách tôi làm hỏng tiệc cưới với nỗi buồn của mình, còn chồng thì cho rằng tôi quá nhạy cảm. Nhưng tôi không thể quên bố, và anh không thể hiểu được nỗi đau này.


Source: https://afamily.vn/tam-su/ngay-ket-hon-toi-nhat-nhoa-nuoc-mat-20150117100349544.chn