Nỗi niềm cay đắng của vợ chồng tôi trong 4 năm sống trong cô đơn!
Vợ chồng mình đã sống với nhau 4 năm mà chưa có con, nguyên nhân là do mình hiếm muộn. Bác sĩ cho biết chất lượng tinh trùng của mình không tốt, vì vậy chúng mình dự định sẽ tiết kiệm để làm thụ tinh nhân tạo. Gia đình vợ nghèo, mẹ vợ bán hàng ở chợ, bố vợ chạy xe ôm và vợ mình thường gửi tiền về cho gia đình nuôi em đang học cấp 3. Gia đình mình khá hơn, nhưng bố mẹ vẫn buồn khi biết mình khó có con và thường mua thuốc bổ cho mình. Có lần, bố mẹ đã cho mình sổ tiết kiệm để làm phẫu thuật, nhưng mình từ chối. Hai vợ chồng sống trong cô đơn và thèm có tiếng trẻ con. Cuối cùng, khi gom đủ tiền, chúng mình vào Sài Gòn phẫu thuật nhưng thất bại vì tinh trùng không sống được trong tử cung của vợ.
Cả hai quyết tâm thử lại, nhưng đến lần thứ ba vẫn không thành công. Thời điểm đó, mình chán nản còn vợ thì ốm yếu do tiêm thuốc kích trứng. Vợ an ủi rằng sẽ tiếp tục khi khỏe lại, nhưng điều kiện kinh tế và sức khỏe không cho phép. Bác sĩ cho biết tinh trùng của mình gặp vấn đề, việc có con bình thường rất khó khăn. Sau khi suy nghĩ, mình đề xuất vợ xin con, nhưng cô ấy không đồng ý và muốn nhận nuôi thay vì ngủ với người khác. Mình xúc động, giải thích rằng xin con vẫn tốt hơn nhận nuôi, vì đó sẽ là con của cả hai. Cuối cùng, vợ đã đồng ý xin tinh trùng từ người khác mà không cần phải quan hệ với người lạ.
Nếu làm vậy, sau này cô ấy sẽ không dám nhìn mặt mình. Xin từ người khác thì đứa trẻ sẽ không biết bố đẻ là ai, và vợ chồng mình cũng không biết người hiến tinh trùng, như vậy sẽ đỡ đau khổ hơn. Mình đã suy nghĩ nhiều về việc này, không ai muốn vợ mình quan hệ với người khác, nhưng mình lo cho sức khỏe của vợ và gia đình không đủ tài chính. Sau khi phân tích, vợ mình cũng đồng ý. Mình biết hàng xóm sắp chuyển nhà vào Tây Nguyên làm trang trại cà phê. Anh ta là người chơi thân với mình trước đây, giờ đã ít gặp. Cậu ấy nhỏ hơn mình 1 tuổi, đã ly hôn và có một đứa con trai 3 tuổi, khỏe mạnh. Mình thường sang hỏi thăm và rủ cậu ta đi nhậu, rồi khi say thì tiết lộ nỗi niềm hiếm muộn của mình.
Anh chàng ban đầu tỏ ra thông cảm và khuyên mình đừng buồn, nhưng khi mình hỏi thẳng có thể giúp không, anh ta lắp bắp từ chối. Mình quyết định không giữ kẽ nữa, kể cho cậu ta về mong muốn có con và đề nghị cậu ta giúp đỡ. Mình cũng nói rằng sẽ nuôi con trong 10 năm đầu, sau đó cậu ta có thể nhận nuôi nếu muốn. Mình không muốn vợ phải mang tiếng ngoại tình, nên chủ động nói ra điều này dù thấy nhục, nhưng nỗi nhục không thể so với ước mong có con. Gần nửa đêm, mình về nhà thấy vợ đang khóc. Cậu hàng xóm nói cho cậu ta vài ngày suy nghĩ, sau đó mình mời cậu ta sang nhà ăn cơm tối, và sau bữa ăn, mình phải chạy qua nhà bố mẹ.
Vợ mình đang rửa bát với đầu cúi xuống, có lẽ đang khóc. Mình huých vai cô ấy để nhắc nhở, nhưng ra ngoài đường, nước mắt mình rơi. Trời mưa lất phất, mình lang thang không về nhà bố mẹ, dừng lại ở quán trà đá nghe tài xế nói chuyện. Gần nửa đêm, về đến nhà chỉ thấy vợ ngồi khóc trên giường. Không có dấu hiệu gì của cuộc sống vợ chồng. Khi mình nhìn, cô ấy ôm chầm lấy mình, khóc nức nở và nói không thể làm theo yêu cầu nữa, nhưng sẽ không phản bội. Cô ấy sẽ tiếp tục tiết kiệm để cấy phôi, nếu không được thì nhận nuôi. Vợ an ủi mình rằng còn trẻ, có thể sẽ tốt hơn, nhiều người cũng phải mất 10-15 năm mới có con.
Mình không thể kìm nén được nữa, bật khóc vì nhận ra mình sai. Mình đã ép vợ làm điều trái lương tâm, trong khi cô ấy vẫn bao dung an ủi mình. Mình cảm thấy có lỗi và khốn nạn vì ý tưởng điên rồ đó. Hai tuần đã trôi qua, nhà hàng xóm cũng đã chuyển đi.


Source: https://afamily.vn/noi-niem-man-dang-nuoc-mat-cua-vo-chong-toi-suot-4-nam-vo-vo-co-don-2015100612278218.chn