Rời bỏ chồng nghiện "đập đá", ôm con tìm cuộc sống mới: Tôi có quá nhẫn tâm?
Tôi và chồng đã kết hôn hơn 5 năm, có 1 bé gái gần 5 tuổi và 1 bé trai gần 2 tuổi. Gia đình tôi sống bình yên, thỉnh thoảng có sóng gió nhưng nhanh chóng vượt qua. Chồng tôi được nhiều người khen là đẹp trai, hiền lành và yêu thương gia đình, chỉ có tật ham nhậu. Dù vậy, anh vẫn chăm sóc vợ con và giúp việc nhà. Tôi không khéo tay trong việc nội trợ nhưng chăm sóc con cái rất chu đáo. Mọi chuyện bắt đầu xáo trộn khi tôi mang bầu bé thứ 2, chồng thường xuyên đi nhậu khuya, có lần qua đêm không về, nói dối là ngủ ở nhà bố vì say. Tôi tin chồng và không kiểm tra lại.
Những lần chồng tôi đi nhậu ngày càng nhiều, đi qua đêm cũng thường xuyên hơn. Dù có hứa hẹn thay đổi, anh vẫn lấy lý do công việc để tiếp tục nhậu. Tôi hiểu tính anh thích vui chơi, khi đã đi thì quên hết mọi thứ. Ngày tôi sinh cháu thứ hai, anh không có mặt, và lý do lại là say ngủ ở nhà bố. Tôi bận chăm sóc hai con nên không quan tâm anh có thực sự ở đó hay không.
Khi con tôi tròn 1 tháng tuổi, cháu bị viêm phổi nặng và phải cấp cứu tại Bệnh viện Nhi Trung ương. Cháu phải thở ôxy vì không tự thở được, trong khi chồng tôi vẫn mải nhậu, không quan tâm đến con. Nhìn con nằm trên giường bệnh với nhiều dây nối, tôi rất đau lòng. Khi chồng tôi đến, anh ấy quát lớn về sự bẩn thỉu của bệnh viện và yêu cầu chuyển con sang bệnh viện Việt Pháp. Tôi xấu hổ vì lời nói của anh và phải nhờ người quen để con được vào khoa hồi sức cấp cứu. Các bác sĩ và điều dưỡng ở đây rất nhiệt tình và không nhận tiền lót tay. Dù chồng tôi có lời nói không hay, họ vẫn chăm sóc con tôi tận tình. Tôi đã phải xin lỗi bác sĩ trưởng khoa vì lời nói của chồng và quyết định ở lại bệnh viện này vì tin tưởng vào các bác sĩ và khả năng tài chính của gia đình.
Anh nói với tôi rằng nếu không nghe lời thì tôi tự chăm sóc con. Thực tế, anh không vào viện cùng tôi, để tôi một mình chăm sóc con trong 24/24 giờ. Những ngày đầu, tôi thức trắng đêm vì con cần thở ôxy, lo lắng khi cháu quấy khóc sẽ làm tuột mặt nạ. Bệnh viện chỉ cho phép một người nhà chăm sóc, mà con chỉ bú mẹ, nên tôi không thể nhờ ai. Tôi không cảm thấy mệt mỏi vì muốn tự tay chăm sóc con. Đứa lớn gửi ông bà ngoại, còn cơm nước cũng do ông bà ngoại và cậu cháu lo. Chồng tôi không thăm con lần nào, và mẹ chồng cũng không giúp đỡ. Tôi không trách ai, chỉ tập trung vào con. Sau 45 ngày nằm viện, con tôi bình phục và được ra viện. Tôi đưa cả hai cháu về nhà ngoại và làm thủ tục ly hôn.
Sau nhiều lần chồng năn nỉ và xin lỗi, cùng sự khuyên can của gia đình, tôi đã tha thứ và trở về nhà sau hai tháng ở nhà ngoại. Chồng tôi đã thay đổi như hứa, gia đình trở lại êm đềm. Tuy nhiên, một ngày anh bắt đầu có những hành động kỳ quặc như người thần kinh. Cuối cùng, anh thú nhận đã sử dụng ma túy với người họ hàng, dẫn đến tình trạng tâm lý không ổn định. Tôi sốc khi phát hiện những buổi nhậu không chỉ có rượu mà còn liên quan đến bar, karaoke và ma túy. Kiểm tra tài chính, tôi phát hiện chồng đã chuyển hơn 5 tỷ cho công ty từ năm 2010 nhưng chỉ đưa tôi ít tiền hàng tháng.
Anh ấy nói rằng số tiền đó có thể đã tiêu vào thuốc lắc và ma túy, nhưng anh không mê gái và chỉ coi cô ta là bạn bè bình thường. Anh cảm thấy áp lực với công việc.


Source: https://afamily.vn/om-con-bo-chong-nghien-dap-da-toi-co-qua-bac-tinh-2012419214425860.chn