Chán nản khi nhà riêng trở thành chỗ ở cho họ hàng nội.
Khi yêu anh, tôi không bận tâm đến hoàn cảnh của anh dù tôi là con gái Hà Nội. Có lẽ vì đây là lần đầu yêu, tôi không thực dụng như bạn bè và chỉ quan tâm đến con người chồng mình. Khi quyết định kết hôn, chúng tôi đều trắng tay, không nhận được nhiều hỗ trợ từ gia đình. Nhưng tôi đã chọn đúng người. Chồng tôi không phải người Hà Nội, nhưng anh luôn nỗ lực trong công việc và dần được thăng chức. Anh được mọi người trong công ty yêu mến vì tài năng và sự nhiệt huyết. Với thu nhập ổn định, thậm chí có thêm công việc bên ngoài, tôi quyết định mạnh dạn đề xuất mua nhà trả góp.
Tôi hoàn toàn đồng ý. Sau đó, chúng tôi mua được một căn hộ chung cư tốt ở thủ đô bằng tiền vay ngân hàng. Sau 6 năm làm việc chăm chỉ, chúng tôi đã trả hết nợ ngân hàng. Giờ, vừa xong việc trả nợ, vợ chồng tôi lại vay để mua ô tô cho chồng tiện đi làm. Kinh tế gia đình khá ổn, tôi không phàn nàn gì về chồng, vì anh rất chăm sóc cho tôi và con. Tuy nhiên, tôi cảm thấy bực bội khi gia đình chồng thường coi nhà tôi như chỗ ở miễn phí mà không hỏi ý kiến.
Nhà chung cư 42m2 của vợ chồng tôi từng phải chứa 3-4 người thân bên nhà chồng. Mỗi khi có cháu đỗ đại học ở Hà Nội, các bác, các chú lại gửi chúng ở nhà tôi. Trong 6 năm, nhà tôi đã đón 4 cháu lên học, nhưng gia đình ở quê không bao giờ đề cập đến việc đóng góp. Họ coi nhà tôi là nơi tiện lợi và có trách nhiệm "bao bọc" cho các cháu. Dù chồng tôi cho rằng chúng tôi vẫn kham được, nhưng việc này khiến tôi lo lắng vì không còn nhiều tiền để trả nợ ngân hàng và không có không gian riêng.
Nhà tôi lúc nào cũng đông đúc và ồn ào. Tôi đã từng nửa đùa nửa thật nói với cha mẹ các cháu rằng họ cũng phải lo cho con mình chứ không thể giao hết cho tôi. Tuy nhiên, điều này lại khiến bố mẹ chồng không hài lòng và gây dỗi. Họ cho rằng tôi không coi trọng tình cảm vì là con gái Hà Nội. Chồng tôi hiểu tôi không như vậy nhưng khuyên tôi không nên đề cập nữa, vì người ở quê sống theo tình cảm nhiều hơn. Gần đây, khi chú chồng bị nghi ngờ ung thư, cả nhà lại tụ tập ở nhà tôi hơn nửa tháng. Chồng tôi phải xin nghỉ làm nhiều lần để đưa chú đi khám, còn tôi cũng phải nghỉ để nấu nướng cho cả chục người, lo sợ làm mất lòng người thân bên chồng.
Suốt nửa tháng, nhà tôi đông đúc làm tôi cảm thấy ngán ngẩm. Con tôi ốm mà không có không gian riêng. Tôi muốn đưa cháu về bà ngoại nhưng sợ các anh chị ở quê không vui. Mẹ con tôi phải sống chung trong tiếng cười nói ồn ào. Hè này, tôi mừng vì có 2 cháu ra trường và một cháu đỗ đại học, nhưng lại phải chuẩn bị đón cháu lên ở. Việc này cần thiết theo tình cảm, nhưng tôi cảm thấy nản khi vừa phải làm, vừa chăm con nhỏ và các cháu bên chồng. Tôi chỉ mong nhà bớt đông để cảm thấy thoải mái hơn, nhưng có vẻ điều đó khó xảy ra! Giúp tôi với!



Source: https://afamily.vn/nan-vi-nha-rieng-bien-thanh-nha-tro-cho-dang-noi-20110820050735673.chn