Rời xa em, anh có thực sự hạnh phúc?
Chúng em đã yêu nhau được 2 năm, trải qua nhiều ngày hạnh phúc. Anh luôn quan tâm và lo lắng cho em. Gần đây, anh đã vượt 600 km để thăm em khi em buồn. Chúng em còn bàn về chuyện kết hôn và tương lai. Trước khi về, anh nhắc em lên thăm anh, và em cảm thấy hạnh phúc. Tuy nhiên, sau khi anh về quê, ngày thứ nhất chúng em vẫn liên lạc nồng nhiệt. Nhưng đến ngày thứ ba, anh ít liên lạc vì điện thoại hỏng. Em không nghi ngờ gì và chỉ cảm thấy cô đơn trong khi chờ đợi.
Một tuần sau, anh nhắn tin chia tay và thông báo rằng anh sắp lấy vợ. Ban đầu, em nghĩ anh đang trêu đùa, nên cũng đáp lại bằng cách giả vờ trêu. Nhưng sau hai ngày không thấy anh hỏi han, em bắt đầu lo lắng và quyết định gọi cho mẹ anh. Khi nghe mẹ anh nói rằng anh đã về nhà vợ sắp cưới và chuẩn bị cưới trong tháng tới, tim em quặn đau. Mẹ anh khuyên em hãy tìm hạnh phúc cho mình.
Nghe mẹ anh nói, em chỉ biết khóc nấc. Tối hôm đó, em gái anh gọi hỏi về mối quan hệ giữa em và anh T. Cách đây một tuần, mọi thứ vẫn bình thường, giờ anh lại đòi cưới một cô bé chỉ quen nhau hơn một tuần. Nghe vậy, em ngã quỵ, không tin đây là sự thật. Gọi cho bạn thân của anh, em cũng không rõ chuyện gì xảy ra. Đến 11h đêm, anh gọi hỏi em có gì muốn nói, nhưng rồi lại quay sang cười đùa với cô bé đó, khiến em đau lòng. Sau một đêm suy nghĩ, em quyết định nghỉ việc, đi 600 km để hỏi anh cho rõ. Đến nơi, em gọi anh đón, nhưng anh lạnh lùng bảo em tự vào, vì "vợ anh đang ở đây".
Em đang ốm, ngồi ở bến xe khóc vì tủi thân. Bạn anh gọi hỏi, em càng khóc hơn. Em hẹn gặp anh lần cuối, anh dẫn theo vợ và nói sẽ quay lại sau. Đến 11 giờ đêm, anh gọi bảo không về được, sáng mai sẽ gặp. Em bỏ lòng tự trọng, đồng ý. Anh đón em, dẫn đi ăn sáng và về nhà anh. Sau khi suy nghĩ kỹ, em trả lại nhẫn và định về, nhưng anh kéo lại trò chuyện. Anh thừa nhận không yêu cô gái kia, chỉ là khoảng trống trong lòng. Anh nói anh vẫn yêu em nhưng không chịu được sự phản đối từ gia đình em.
Anh quyết tâm chứng minh với gia đình em rằng anh có thể làm mọi thứ mà không cần em. Dù em níu kéo, anh vẫn kiên quyết chia tay, thậm chí có lúc em thấy anh khóc, lòng em đau nhói. Sau đó, anh đưa em ra bến xe và chúng ta trò chuyện như bạn bè. Em bắt đầu ốm nặng, không muốn anh lo lắng nên đã đuổi anh về. Trên xe, dù có nhiều chăn, em vẫn thấy lạnh vì trái tim em cũng vậy. Em sốt li bì cho đến khi người khác gọi dậy, và nhận ra mọi thứ đã kết thúc. Em cảm thấy cô đơn, đau khổ vì anh đã từ bỏ tình yêu để lấy người khác chỉ vì sự không hài lòng của bố. Liệu anh có hiểu được nỗi đau của em không? Anh đã có vợ, còn em mang một vết thương lớn. Dù đau đớn, em vẫn cầu chúc anh hạnh phúc.
Em phải làm gì bây giờ?




Source: https://afamily.vn/bo-roi-em-anh-co-hanh-phuc-2011102510032156.chn