Trở về nhà, tôi nên nói gì với vợ bây giờ?
Mỗi tháng, sau khi nhận lương, tôi đưa hết cho vợ và được cô ấy thối lại 900 nghìn. Thực ra, số tiền tôi đáng lẽ phải nhận là 1 triệu, nhưng cô ấy cố tình rút bớt 100 nghìn để tiết kiệm. Cô ấy thường hỏi tôi có đủ tiêu không, và tôi trả lời “Bao nhiêu cũng đủ”, mặc dù điều đó có chút tự ái. Vợ tôi cho rằng việc đưa 900 nghìn mỗi tháng cho tôi lo tiền xăng, nước là ổn. Lương tôi 5 triệu, không có thưởng, còn vợ 3 triệu. Chúng tôi thuê nhà 1 triệu/tháng, nuôi con 2 tuổi gửi nhà trẻ 1,4 triệu và chi phí sinh hoạt cố định 2,4 triệu/tháng. Chúng tôi còn tiết kiệm ít nhất 1 triệu mỗi tháng để mua nhà sau này.
Cuộc sống hiện tại của chúng tôi thật chật vật, giống như nhiều gia đình trẻ khác ở thành phố. Từ quê lên học đại học rồi ở lại lập nghiệp, chúng tôi không có ai hỗ trợ và làm việc tại các công ty nhỏ. Dù vợ đưa cho tôi ít tiền, tôi vẫn chấp nhận. Cô ấy cũng rất tiết kiệm, chỉ mua sắm khi có giảm giá và không dùng mỹ phẩm. Hai vợ chồng thường tự nấu ăn và mang cơm đến cơ quan. Chỉ thỉnh thoảng mới mua trái cây rẻ tiền. Mỗi tháng, sau khi đưa hết lương cho vợ, tôi chỉ nhận lại 900 nghìn đồng. May mắn là nhà trọ gần nơi làm việc, nên tôi tiết kiệm được tiền xăng. Tôi chỉ nạp thẻ điện thoại khi có khuyến mại và vẫn có chút tiền để đãi đồng nghiệp cà phê, nhưng hiếm khi tham gia nhậu. Thỉnh thoảng tôi mời bạn bè về nhà ăn cơm do vợ nấu.
Nhà trọ chật chội, cuộc sống của tôi buồn tẻ nhưng bình yên. Một ngày, bạn nói vợ chồng tôi thiển cận, chỉ lo tiết kiệm mà không nghĩ xa. Tôi kể cho anh nghe về mức sống của gia đình, anh bảo tôi cần thay đổi tư duy, và tôi bối rối không biết bắt đầu từ đâu. Anh khuyên tôi nên tìm kiếm mối quan hệ để có cơ hội làm thêm hoặc đổi việc, nhưng để làm được điều đó, tôi cần tiền để xã giao. Anh chia sẻ rằng nhờ xây dựng mối quan hệ, anh đã thoát khỏi cảnh nghèo khó.
Tôi bàn với vợ về việc đầu tư, nhưng cô ấy vốn thích tiết kiệm nên phản đối. Dù tôi đã bình thản, nhưng nghe bạn bè nói chuyện khởi nghiệp, tôi cũng muốn tìm cơ hội. Vợ chồng bắt đầu có bất đồng, nhưng cuối cùng cô ấy không phản đối nữa, để tôi tự quyết. Tôi đã sử dụng số tiền tiết kiệm để tạo mối quan hệ xã hội, chủ yếu là mời mọi người đi ăn nhậu, mỗi bữa tốn khá nhiều tiền. Dù có chút tiếc nuối, tôi cảm thấy vui vì mở rộng mối quan hệ. Một người bạn còn mời tôi góp vốn mở xưởng may quần đùi nam, khẩu trang và tất.
Sau khi bàn bạc, tôi quyết định rút 100 triệu đồng tiết kiệm để chung vốn vào một dự án mà tôi thấy khả quan, nhưng không dám nói với vợ vì cô ấy lo lắng về việc làm ăn ngoài. Ba tháng trôi qua mà xưởng may vẫn chưa có tiến triển. Khi tôi cùng bạn thúc giục, trưởng nhóm luôn có lý do cho sự chậm trễ. Cuối cùng, khi muốn rút vốn, anh ấy nói tiền đã được chi hết. Khi xem mặt bằng, tôi thất vọng vì khu vực còn ngổn ngang rác rưởi. Tôi chán nản và không biết phải nói gì với vợ lúc này.



Source: https://afamily.vn/tro-ve-nha-biet-noi-gi-voi-vo-bay-gio-7311.chn