Trời không bằng... vợ khờ.
Anh Trần Trung Kiên, một nhà kinh doanh bận rộn, phụ thuộc vào vợ trong việc chăm sóc gia đình và con cái. Tuy nhiên, vợ anh lại không hỗ trợ tốt. Cô tự ý tiêu xài tiền bạc anh giao cho, thường xuyên ngủ quên khi phải trực điện thoại và chỉ mê xem phim. Có hôm, cô quên cả giờ giấc, khiến con trai ngồi một mình ở trường vì không được đón. Mặc dù vậy, vợ anh có điểm dễ thương là không biết giận, luôn cười khi bị chồng trách móc.
Sự vô tâm của vợ anh Hòa khiến con cái không nhớ được khoảnh khắc ấm áp nào từ mẹ. Chúng thắc mắc vì sao mẹ không mua sắm cho chúng mà chỉ chăm sóc bản thân. Khi được hỏi, vợ anh chỉ đáp "Hỏi bố mày". Các con đã phải hỏi ngược lại mẹ về vị trí của cô trong gia đình. Vợ anh Chí cũng vậy, tốt bụng nhưng vô tâm; cô đi công tác nửa tháng mà không gọi về, ngay cả khi ông ngoại phải cấp cứu. Khi anh thông báo, cô chỉ bình thản bảo để mai đi thăm.
Nhân kỷ niệm 20 năm ngày cưới, anh Chí và con trai quyết định tổ chức một bữa tiệc bí mật để tạo bất ngờ cho vợ. Thế nhưng, khi về nhà, cô lại cãi rằng mới chỉ 18 năm. Con trai anh nhắc rằng mình đã 19 tuổi, khiến cô nhận ra sự nhầm lẫn. Vợ anh Chí tính tình vô tư, dễ dãi, nhưng đôi khi lại gây ra tình huống dở khóc dở cười. Một lần, trong khi chăm sóc con nhỏ, cô ngủ say đến nỗi không biết con sốt cao. Anh Dương thì lại lo lắng về tính hay hóng chuyện của vợ, đã nhiều lần khiến anh mất mặt trước bạn bè, như hôm có bạn đến bàn chuyện làm ăn, cô vô tư góp ý mà không biết thời điểm không thích hợp.
Bán hết đồ đạc, gửi tiết kiệm lấy lãi có phải sướng không? Lãi suất ngân hàng giờ là 11% một năm, khá hời! Mọi người chỉ biết cười gượng. Khi vợ chồng anh Dương đến chúc Tết thủ trưởng, vợ anh đã khen vợ thủ trưởng trẻ đẹp, trong khi anh Dương ngày càng hói và bụng phệ. Vợ thủ trưởng ngượng ngùng và đã đi lên gác, từ đó anh Dương không bao giờ đi cùng vợ nữa. Vợ anh Linh trước đây giản dị nhưng giờ ai cũng khó nhận ra. Cô dành hai buổi mỗi tuần để làm đẹp, nhưng đôi mắt đã xăm trổ khiến con cái bảo trông mẹ như cô Cám. Vóc dáng thấp béo nhưng cô vẫn thích mặc áo quần màu đỏ chói hoặc xám xịt.
Cô ấy có rất nhiều áo khoác dài giống nhau và cố gắng nhét đôi chân phát tướng vào bốt dành cho các cô gái trẻ. Nhìn xa, cô chẳng khác gì một chiếc nấm di động. Khi anh Linh góp ý, vợ anh lại nghĩ anh ghen tị, không muốn cô xinh đẹp hơn. Dù đi chợ mua rau, cô vẫn mặc váy ngắn, áo khoác dài, bốt và cầm ô, dù trời không mưa cũng chẳng nắng.
Source: https://afamily.vn/tinh-yeu-hon-nhan/troi-hai-khong-bang-vo-dai-20110612115340602.chn