“Vợ ơi, những ngày hạnh phúc bên nhau sao mà trôi nhanh quá!”
Đến hôm nay, vợ tôi đã rời bỏ thế giới này được 10 ngày, nhưng tôi và con trai vẫn cảm thấy trống vắng. Tôi đau lòng khi nhìn vợ mất sau 2 năm dũng cảm chống chọi với ung thư vú để ở bên gia đình. Giờ đây, chúng tôi đã trở thành những người sống ở hai thế giới khác nhau, nhưng nỗi nhớ về em vẫn luôn hiện hữu. Gia đình hai bên vẫn mang hoa về thắp hương tưởng nhớ em, và mỗi lần nhắc đến em, nước mắt lại rơi. Tôi không thể quên được lần đầu gặp em trong quán cà phê.
Nhìn em ngồi trầm lặng, tôi nhận ra em khác biệt so với những cô gái khác. Khi đó, em vừa chia tay người yêu, và tôi đã nhẹ nhàng làm quen với em. Dần dần, tôi cảm mến em mà không hay biết. Sau hơn 1 năm bên nhau, em mới chấp nhận tình cảm của tôi. Ngày cưới, em thật dịu dàng trong chiếc váy cưới, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc nhất. Sau đó, em chăm sóc tôi từng bữa ăn, từng bộ quần áo gọn gàng. Khi sinh bé Su, hạnh phúc gia đình càng tăng lên. Dù vất vả vì con hay ốm đau, em chưa từng phàn nàn, mà luôn nói vui vì có chồng và con bên cạnh. Trong 4 năm qua, chúng tôi chưa từng to tiếng, và em luôn nhẹ nhàng vun vén cho gia đình.
Vì thương vợ con, tôi luôn phấn đấu trong công việc để cải thiện cuộc sống gia đình. Những thành quả tôi đạt được đều có sự hỗ trợ của vợ. Chúng tôi đã có căn nhà riêng và sống hạnh phúc. Tuy nhiên, hơn 2 năm trước, vợ tôi phát hiện có biểu hiện bất thường ở ngực và sau khi khám, bác sĩ chẩn đoán cô ấy bị ung thư vú. Trong suốt thời gian điều trị, vợ tôi đã nỗ lực vượt qua khó khăn vì con và chồng. Có những lúc, cô ấy vui mừng với kết quả tốt, nhưng cũng có lúc lại lo lắng khi thấy tình hình không khả quan. Vợ tôi luôn suy nghĩ về cái chết nhưng không lo cho bản thân mà chỉ cho gia đình và những người thân yêu.
Hai ngày trước khi ra đi, vợ tôi nắm chặt tay tôi và dặn dò trong nước mắt, rằng đừng nhớ đến em nhiều khi em đã xa. Em nói sẽ đến một thế giới xa xôi và chờ đợi chúng tôi. Ai ngờ đó là lời tiễn biệt cuối cùng. Hiện tại, tất cả những kỷ niệm đẹp của gia đình vẫn còn đó, nhưng vợ tôi thì không còn bên cạnh. Mỗi ngày trôi qua, tôi vẫn cảm nhận bóng dáng và giọng nói của em trong ngôi nhà này.
Tôi và con cảm thấy bơ vơ khi không có em bên cạnh. Con thường hỏi mẹ, và nỗi nhớ em cứ đeo bám chúng tôi. Tôi không hiểu sao em lại rời xa bố con tôi. Mỗi giờ trôi qua, tôi cảm thấy mình héo mòn. Tôi chưa bao giờ ghét số phận như lúc này, sao lại quá tàn nhẫn khi để tôi mất vợ. Tôi ước em có thể ở bên cạnh, chứng kiến con lớn lên, vì tôi biết em cũng yêu thương con và muốn sống cùng con. Những ngày hạnh phúc của chúng ta sao lại ngắn ngủi đến vậy, vợ ơi!


Source: https://afamily.vn/nhung-ngay-vui-ve-cua-chung-minh-sao-qua-ngan-ngui-vo-oi-2014122801264127.chn