“Em yêu, sáng mai khi mặt trời lên, hãy nhớ dậy nhé!”
Tôi 32 tuổi, đã kết hôn 4 năm với vợ hơn tôi 3 tuổi, từng có một đời chồng và một đứa con nhỏ. Chồng cũ của cô ấy mất trong tai nạn khi cô đang mang thai. Sau khi sinh, cô sống với mẹ đẻ cho đến khi gặp tôi. Tôi là phó phòng một công ty xây dựng, còn vợ tôi làm trong lĩnh vực cung cấp vật liệu. Chúng tôi quen nhau qua công việc. Vợ tôi mạnh mẽ, tự lập và biết chăm sóc người khác. Dù không đẹp, tôi bị thu hút bởi hoàn cảnh và tính cách của cô ấy. Ban đầu, cô từ chối khi tôi ngỏ lời hẹn hò, chỉ coi tôi là khách hàng và bạn. Sau đó, cô thẳng thừng từ chối vì cảm thấy không xứng với tôi, trong khi tôi là trai tân và con út trong gia đình khá giả.
Bố mẹ tôi về hưu và tham gia từ thiện, nên cô ấy cảm thấy tự ti về hoàn cảnh gia đình tôi. Tuy nhiên, tôi kiên trì chứng minh tình cảm, khiến cô ấy chấp nhận, nhưng gia đình tôi lại phản đối. May mắn thay, phản đối không quá gay gắt. Mẹ tôi ban đầu không chấp nhận cô vì cô lớn tuổi hơn, đã có một đời chồng và con nhỏ. Sau khi thuyết phục, mẹ tôi đồng ý cho chúng tôi cưới, mong hai đứa hạnh phúc và chú trọng đến tương lai. Hai năm đầu sau khi cưới rất hạnh phúc, nhưng đến năm thứ ba, sức khỏe của cô ấy giảm sút nghiêm trọng.
Cô ấy là người giỏi giang, làm việc không biết mệt mỏi cả ở công ty lẫn ở nhà. Bé rất ngoan, nghe lời tôi và đã gọi tôi bằng bố trước khi chúng tôi sống chung. Tuy nhiên, sau ba năm, sức khỏe của cô ấy đột ngột suy giảm. Cô ấy ăn ít, gầy đi, mắt trũng và da tái. Tôi nghĩ cô ấy làm việc quá sức, nhưng khi đề nghị thuê giúp việc, cô ấy từ chối. Tôi quyết định giúp đỡ bằng cách dọn dẹp và nấu ăn, đồng thời mua thuốc bổ cho cô, nhưng sức khỏe không cải thiện. Lo lắng, tôi khuyên cô đi khám. Nửa tháng sau, tôi nhận kết quả chẩn đoán ung thư máu giai đoạn cuối. Khi về nhà, vợ tôi nhìn thấy nét mặt tôi và đoán ra điều gì đó. Cô ấy cũng sốc khi biết bệnh tình. Chúng tôi ôm nhau khóc, nhưng vợ tôi vẫn an ủi tôi đừng lo lắng, cô ấy cảm thấy hạnh phúc và sẽ đối diện với mọi thứ bằng sự can đảm.
Cô ấy ân hận vì đã kết hôn với tôi, khiến tôi dang dở. Cô kể mẹ cô mất vì bệnh này khi 26 tuổi, nhưng cô nghĩ mình đã qua tuổi đó và muốn có cuộc sống gia đình, nên mới đồng ý lấy tôi. Nghe cô nói, tôi vừa thương vừa trách số phận. Hôm sau, tôi thuyết phục cô nghỉ việc để nhập viện điều trị. Ban đầu cô không chịu, nhưng cuối cùng đồng ý vì tôi cầu xin. Cô cảnh báo rằng không nên hy vọng, vì đã thấy mẹ ra đi. Tôi gửi con về nhờ mẹ tôi chăm sóc, còn mình thì luân phiên giữa công ty và bệnh viện. Trong viện, cô buồn chán và muốn về nhà, khóc lóc bảo chỉ muốn ở bên tôi và con trong những ngày cuối đời.
Đừng để cô ấy cô đơn trong bệnh viện. Bác sĩ nói tình trạng của cô ấy không khả quan và khuyên tôi nên chiều theo ý cô. Tôi cố gắng cứng rắn để làm chỗ dựa cho hai con, nhưng thật đau lòng khi thấy người thân yêu dần suy sụp. Về nhà, cô chỉ quanh quẩn trong phòng, đứng không vững và thường xuyên ngủ. Con tôi biết mẹ bệnh nên không dám làm phiền. Cô ngày càng gầy gò, làn da nổi gân xanh, và dù trời nóng vẫn không rời chăn. Mặc dù vậy, cô rất kiên cường, không kêu ca gì, càng khiến tôi lo lắng hơn. Tôi sợ hãi, đêm nào cũng không dám ngủ say, chỉ cần cô cử động là tôi lập tức hỏi thăm.
Trước khi ngủ, tôi luôn cầu mong vợ nhớ dậy vào sáng hôm sau. Tôi đã sụt 6kg và tóc cũng bạc hơn. Mẹ khuyên tôi thuê y tá, nhưng tôi từ chối. Vợ chỉ còn sống được vài tháng, tôi muốn tự tay chăm sóc cô ấy cho đến giây phút cuối. Bây giờ đã 1 giờ sáng, vợ tôi mê man ngủ bên cạnh, còn tôi thì không thể chợp mắt, cảm thấy bất lực khi nhìn vợ gần kề cái chết.


Source: https://afamily.vn/vo-oi-ngay-mai-khi-troi-sang-vo-phai-nho-tinh-day-20141027013053477.chn