Vợ tôi là một nàng dâu không hoàn hảo.
Tôi 32 tuổi, là kỹ sư điện lực, đã kết hôn 3 năm và có một con trai dưới 2 tuổi. Gia đình chúng tôi sống ở thành phố, còn bố mẹ tôi ở quê Nam Định. Dù công việc bận rộn và thường xuyên xa nhà, tôi luôn coi trọng gia đình. Sau mỗi ngày làm việc, tôi chỉ muốn về bên vợ con, vì nhìn họ giúp tôi quên đi mệt mỏi. Tôi luôn nỗ lực để mang đến cho gia đình cuộc sống tốt nhất. Ban đầu, tôi dự định lấy vợ gần nhà hoặc có công việc nhẹ để dễ chăm sóc gia đình, nhưng cuối cùng tôi lại yêu và cưới một cô gái kém 4 tuổi, làm biên phiên dịch ở Hà Nội.
Vợ tôi là một phụ nữ năng động, nhiệt tình và tràn đầy năng lượng. Trước khi lập gia đình, cô ấy thường xuyên đi du lịch, nhưng sau đó đã tự nguyện làm việc hành chính để chăm sóc con cái và nhà cửa khi tôi đi làm xa. Trong ba năm sống với nhau, tôi không có gì phàn nàn về sự chăm sóc của cô ấy. Duy chỉ có một điều khiến tôi không hài lòng: vợ tôi không biết cách ứng xử với bên nhà chồng. Tôi đã nhiều lần góp ý, nhưng cô ấy không tiếp thu và càng tỏ ra khó chịu.
Em tỏ thái độ chán ngán chồng và gần đây đã ký đơn ly hôn mà không bàn bạc. Vợ chồng tôi chưa bao giờ cãi nhau, nhưng mỗi khi nói đến gia đình chồng, em lại cư xử kém và chúng tôi lại cãi nhau. Tôi muốn chia sẻ một số ví dụ về việc vợ tôi là nàng dâu tồi. Chẳng hạn, vợ chồng tôi sống ở Hà Nội, con trai đã đi lớp. Khi tôi đi xa về, tôi thường đưa vợ con về thăm ông bà. Mẹ tôi yếu và thường đau ốm, nên tôi luôn nhắc vợ gọi điện hỏi thăm và đưa con về chơi. Nhưng vợ tôi chỉ thỉnh thoảng mới gọi điện cho bố mẹ chồng một cách hời hợt.
Em rất ít khi chủ động cho con về nhà ông bà chơi. Có lần, ông nội gọi cho vợ tôi nhắc cháu về, nhưng vợ tôi đồng ý rồi lại không cho về, khiến ông bà mong ngóng cả ngày. Khi tôi hỏi, vợ bảo hôm đó bận dọn dẹp và lo con mới khỏi bệnh. Đây không phải lần đầu, em thường lấy lý do công việc và sức khỏe của con để không cho về. Có lần em còn nói: "Ông bà muốn gặp cháu thì lên đây thăm, em cần nghỉ ngơi và dọn dẹp nhà cửa." Nghe em nói, tôi cảm thấy sự ích kỷ trong lý lẽ của em. Về phần ứng xử với nội ngoại, tôi vẫn coi trọng nhà mình hơn, nhưng vẫn chu toàn với bố mẹ vợ trong các dịp lễ tết.
Mỗi khi về nhà, tôi và vợ thường thăm bố mẹ vợ, nhưng vợ vẫn không hài lòng. Một lần, vợ góp ý rằng tôi thiên vị nhà nội và không quan tâm đủ đến nhà ngoại. Vợ chỉ ra rằng tôi thường biếu tiền bà nội, mua sắm cho nhà nội, trong khi ít quan tâm đến bà ngoại. Tôi giải thích rằng con gái lấy chồng phải theo chồng, nên tôi chỉ cần quan tâm đến nhà ngoại mức tối thiểu. Dù tôi đã nói rõ quan điểm của mình, vợ vẫn không hiểu.
Vợ tôi nói: "Đã rõ, anh coi nhà nội quý hơn nhà ngoại." Hai tháng trước, nhà chú tôi ở quê cưới con trai út. Chú trước đây khá giả nhưng giờ khó khăn do cờ bạc. Chú hỏi vay vợ chồng tôi 40 triệu để lo đám cưới, hứa sẽ trả sau. Chú chỉ gọi điện hỏi tôi, nhưng khi tôi nói với vợ, cô ấy không muốn cho chú mượn tiền.



Source: https://afamily.vn/tam-su/vo-toi-la-mot-nang-dau-toi-201309300358229.chn