"Vợ tôi lãnh đạm với chồng, kiên quyết ở lại nhà mẹ đẻ"
Cô ấy là chị cả trong gia đình có 4 chị em và sống trong điều kiện khá giả. Từ nhỏ, cô hầu như không phải làm việc gì ngoài việc học. Chúng tôi gặp nhau tại một tiệc cưới của bạn học, và tôi bị thu hút bởi tính cách ngây thơ, hòa đồng của cô. Dù thỉnh thoảng có cãi vã vì sự vô tâm của cô, nhưng nhìn chung, tôi cảm thấy mối quan hệ của chúng tôi ổn định. Sau một năm yêu nhau, chúng tôi cưới. Hai tháng đầu tân hôn, chúng tôi rất hạnh phúc, luôn muốn ở bên nhau, thậm chí tôi còn tìm cách hoán đổi công tác để không phải xa nhau.
Khi cô ấy mang bầu, mọi thứ thay đổi. Cô không còn hứng thú với tình dục và thường từ chối tôi. Dù trong ba tháng đầu tôi không dám yêu cầu gì, nhưng những tháng sau, dù tôi có gợi ý, cô vẫn tỏ ra mệt mỏi và lăn ra ngủ. Bảy tháng sau khi cưới, cô muốn về nhà mẹ đẻ dưỡng thai. Tôi đưa cô về, nghĩ rằng cô sẽ trở lại sau vài tuần, nhưng cô ở lại cho đến khi sinh. Tôi rất nhớ vợ, thường xuyên gọi điện và cuối tuần thăm cô, nhưng sau đó cảm thấy ngại nên dần ít đi thăm.
Cô ấy chỉ về nhà thăm tôi thỉnh thoảng, dù tôi đã gợi ý mời cô về ở vài ngày. Cô liên tục từ chối với lý do như sợ tôi "nổi hứng" hoặc phải chăm sóc mẹ vợ và em gái. Khi tôi nghi ngờ cô có người khác, cô kêu tôi ghen tuông vô lý, khiến mẹ vợ cũng gọi điện mắng tôi. Tôi xin lỗi và cố gắng dỗ dành nhưng cô vẫn kiên quyết không về. Mẹ tôi cho rằng cô trốn trách nhiệm làm dâu, nên tôi chỉ biết nói tốt về cô để mẹ tôi không thành kiến. Gần đến ngày sinh, cô miễn cưỡng về ở với tôi vài hôm vì bệnh viện gần nhà chồng. Tôi cố gắng chăm sóc nhưng cô lại cáu gắt và phê bình tôi.
Thỉnh thoảng, tôi cũng phản ứng lại khi vợ quá đáng, khiến cô ấy khóc lóc nói tôi tệ bạc. Vợ mang thai nặng nhọc mà tôi không chiều chuộng được. Mẹ tôi nhiều lần chứng kiến và đã mắng tôi, bảo tôi phải chăm sóc vợ. Sau khi sinh, vợ tôi muốn về nhà ngoại ở cữ, nhưng mẹ tôi không chịu, muốn giữ cháu nội đầu tiên. Bà bế cháu suốt, khiến vợ tôi phàn nàn mẹ chồng không biết cách chăm sóc trẻ. Mẹ tôi thì lo lắng để cháu nằm một chỗ, cứ muốn ôm ấp. Buổi tối, mẹ tôi còn đòi ngủ cạnh con dâu để tiện chăm sóc, khiến vợ tôi không ngủ được vì sự hiện diện của mẹ chồng.
Bà đẻ cần không gian riêng, nên tôi khuyên mẹ tôi để cô ấy yên tĩnh. Sau tháng ở cữ, cô ấy lập tức đưa con về nhà ngoại, khiến mẹ tôi bực bội nhưng chỉ nói qua loa. Tôi phải đi qua lại giữa hai nhà, vừa nhớ vợ vừa nhớ con. Mỗi lần hỏi vợ, cô ấy lại bảo tôi đa nghi. Khi con gần 10 tháng, vợ cho con về ở với ông bà nội. Thời gian đó, cô ấy rất khó chịu khi thấy con khóc hay ông bà có hành động mạnh, thường xuyên trách móc. Cuối cùng, sau hơn một tháng ở nhà nội, cô ấy lại đưa con về nhà ngoại cho đến khi con biết đi và nói.
Cuộc sống vợ chồng tôi ngày càng lạnh nhạt. Khi ở nhà mẹ vợ, tôi chỉ dám thân mật nhẹ nhàng với cô ấy vì lo sợ bị nghe thấy hoặc làm con dậy. Cô ấy có vẻ không quan tâm, chỉ thực hiện nghĩa vụ vợ chồng cho xong. Những ngày còn lại, tôi vẫn nằm một mình, cảm giác như không có vợ. Dù không cãi cọ lớn tiếng, nhưng chúng tôi sống như hai người xa lạ. Tình cảnh này ngày càng khó khăn.


Source: https://afamily.vn/tam-su/vo-toi-tho-o-voi-chong-quyet-bam-tru-nha-me-de-20141004102840785.chn