Xúc động vì... "người đàn ông của mẹ"
Ngày mẹ Thảo dẫn người đàn ông về và tuyên bố sẽ lấy chồng là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời cô. Sau khi bố mất, mẹ con Thảo từng hứa sẽ nương tựa vào nhau, nhưng giờ mẹ đã nuốt lời. Thảo nhìn mẹ và người đàn ông ấy với lòng căm thù, biết rằng dù phản đối cũng vô ích, nên cô chọn cách im lặng và âm thầm phá hoại. Những ngày sau, Thảo sống như một cô gái hư hỏng, chỉ trước mặt mẹ mới gọi ông là chú, còn khi không có mẹ, cô buông lời cay nghiệt. Tuy nhiên, ông ấy lại không chấp, luôn cười và cố gắng hòa hợp với cô, khiến Thảo càng ghê tởm khả năng thảo mai của ông.
Đối với Thảo, người đàn ông tốt nhất với cô chỉ có thể là bố ruột, không thể là bố dượng. Dù ông ta chắt chiu tiền gửi cho cô đi học, cô vẫn không cảm động, coi đó là cái giá ông phải trả cho việc cướp đi tình yêu của mẹ. Dù ông hiền lành, cô càng ghét ông hơn. Cô ứa nước mắt khi nghĩ nếu bố còn sống, ông sẽ giúp cô vượt qua khó khăn. Thảo vui mừng khi lấy chồng, mong không phải sống chung với bố dượng nữa. Nhưng khi con gái cô 2 tuổi, chồng gặp tai nạn, cô phải gửi con cho bà ngoại để chăm sóc chồng và cửa hàng. Sau 2 tuần, khi chồng ra viện, Thảo vội vàng về quê đón con.
Vừa về tới ngõ, cô thấy hai ông cháu chơi vui vẻ, nước mắt ứa ra vì nhớ bố. Cô đứng lại vài giây rồi thấy mẹ mệt mỏi đi ra, nhắc nhở về việc gọi Thảo về chăm cháu. Bố dượng cô cười và nói ông vẫn khỏe, không cần Thảo phải đưa con bé đi. Thảo nhìn cảnh tượng ấm áp giữa họ và cảm thấy hối hận vì đã từng có những lời lẽ xấc xược với ông. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ gọi ai khác là bố ngoài cha ruột đã mất.
Sau nhiều cuộc trò chuyện với chú, cô nhận ra mình sẽ thay đổi và từ giờ gọi ông ấy là bố.
Source: https://afamily.vn/rot-nuoc-mat-vi-nguoi-dan-ong-cua-me-20170412235817407.chn